Nguyên Bình năm thứ mười chín, mùa xuân.
Tại Cần Chính Điện, Phùng Bảo thu ánh mắt từ phía đồng hồ nước, cẩn thận nhắc nhở: “Thánh Thượng, đến giờ dùng bữa trưa rồi.”
Chu Tĩnh, đang vùi đầu trong tấu chương, xua tay: “Để lát nữa.”
Phùng Bảo ho khẽ: “Thánh Thượng, Hoàng Quý Phi nương nương không cho ngài chậm trễ bữa ăn.”
Chu Tĩnh theo bản năng nhìn về phía cửa điện, nghĩ đến điều gì, hắn bật cười, rồi ngoan ngoãn đặt bút xuống, ra hiệu cho dọn bữa, đồng thời quay đầu cười mắng: “Thật là một nô tài tốt, tôn sùng nương nương nhà ngươi như khuôn mẫu, đến cả trẫm cũng dám quản thúc.”
Phùng Bảo thầm nghĩ, ngài chẳng phải vui vẻ chịu quản thúc sao. Trong lòng nghĩ vậy, ngoài mặt lại tỏ vẻ khổ sở: “Chủ yếu là nô tài không dám không nghe lời nương nương. Nếu nương nương biết nô tài dám ngoài mặt vâng dạ trong lòng không phục, chậm trễ giờ ăn của ngài, chẳng phải sẽ xông đến Dưỡng Tâm Điện làm thịt nô tài tế trời sao? Thánh Thượng, xin phát chút từ bi, coi như thương xót nô tài, đừng để nô tài gánh cơn thịnh nộ của nương nương.”
Chu Tĩnh cười lớn, rửa tay rồi dùng bữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play