Người thì bị xe đâm chết, kẻ nhảy lầu tự vẫn đè chết người khác, còn Trình Cố Khanh lại bị đống lúa thóc trong kho đổ sập xuống mà mất mạng!
Thế rồi nàng tỉnh dậy, đã ở một thế giới khác.
Nàng xuyên không thành một người đàn bà cao một mét tám, nặng cả trăm ký, vừa mới mất chồng, sức khỏe phi thường, năm nay đã bốn mươi lăm tuổi.
Từ một cô gái lỡ thì, nàng bỗng chốc lên chức bà nội, nghiễm nhiên có một đám con cái, con dâu, cháu nội.
Con trai cả cao lớn vạm vỡ như tinh tinh đột biến,
Con trai thứ hai thì còi cọc gầy nhom như cây gậy tre, con trai út thì chẳng có gì đặc biệt nhưng lại đầy mơ mộng, con gái lớn xinh đẹp nhưng tính tình nóng nảy, con gái út thì, ôi thôi, vừa thấp vừa tròn lại còn yếu đuối.
Trình Cố Khanh còn chưa kịp than thân trách phận, đứa cháu đích tôn của trưởng làng đã chạy tới báo tin cả làng phải bỏ trốn vì loạn lạc binh đao.
Đi tìm nguồn nước, tay không đánh hổ dữ, cùng đám dân chạy nạn hỗn chiến...
Cuối cùng, cả làng tìm được một nơi an toàn, mọi người đồng lòng khai hoang trồng trọt, làm giàu, cố gắng vươn lên cho cuộc sống khấm khá.
Nhiều năm sau, khi Trình quả phụ đã tuổi cao sức yếu, sắp lìa trần, đôi mắt ngấn lệ nhìn đàn con cháu đông đúc, ngước nhìn trời cao, lòng thầm kêu gào: Trời ơi, hai đời người con chưa từng biết đến hơi ấm đàn ông, kiếp sau nhất định phải cho con một người chồng, không, hai ba người cũng được!
Ngọn đèn dầu tắt ngấm, Trình quả phụ trút hơi thở cuối cùng!