“Đông... thùng thùng...”
Tiếng gõ cửa nặng nề và quái dị vẫn vang lên đều đều theo một nhịp điệu cố định, như thể ai đó đang điều chỉnh đồng hồ báo thức hỏng, lặp đi lặp lại âm thanh chết chóc ấy.
Cánh cửa lớn của phòng học hoàn toàn không khóa, thậm chí cũng chẳng cài then, chỉ đơn giản là được khép hờ. Chỉ cần một lực nhẹ, bất kỳ ai — hoặc bất kỳ thứ gì — cũng có thể dễ dàng đẩy vào.
Thế nhưng điều khiến người ta lạnh sống lưng là: lão già mặc trường sam đen, toàn thân phủ đầy thi ban ấy vẫn không hề bước qua ngưỡng cửa. Hắn đứng đó, bất động, cứng ngắc như xác chết.
Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên ngoài cửa, nhưng không hề có dấu hiệu nào cho thấy hắn muốn bước vào.
Dù vậy, ông ta không cần phải vào.
Thứ đen đặc như mực ngoài hành lang, thứ bóng tối dày đặc không ánh sáng ấy vẫn đang lan nhanh về phía phòng học, như một làn nước độc vô hình dâng trào.
Và rồi… cả căn phòng bắt đầu thay đổi. Một sự biến hóa khủng khiếp mà không ai có thể tưởng tượng nổi đang bắt đầu diễn ra.
Những bức tường mới tinh bắt đầu thay đổi chúng trở nên loang lổ, phủ đầy mốc meo. Lớp sơn bong tróc rơi lả tả, để lộ những mảng tường gồ ghề, thô ráp. Trên đó, từng đốm nấm mốc xanh đen lan ra như vết thương, tỏa ra mùi ẩm mốc, lạnh lẽo khó chịu.
Ghế ngồi, sách vở cũng không thoát khỏi biến hóa khủng khiếp này: chúng ngả vàng, mục nát từng lớp, cuối cùng biến thành những đống vụn đen đúa mục rữa. Ngay cả nền xi măng dưới chân cũng bị ăn mòn nhanh chóng, rạn nứt, để lộ những thanh thép gỉ sét loang lổ bên dưới—một vài chỗ thậm chí bắt đầu sụp xuống, trơ trọi như hang ổ thời gian bỏ quên.
Tựa như chỉ trong chớp mắt, cả căn phòng đã bị năm tháng tàn phá suốt mấy chục năm trời.
Thế nhưng, ánh đèn trong phòng học vẫn cố gắng chống chọi lại làn sóng bóng tối đang tràn đến. Những tia sáng trắng yếu ớt từ bóng đèn trông chẳng khác nào ngọn nến sắp lụi tàn giữa cơn gió lộng, lúc sáng lúc mờ, như thể có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Nỗi sợ hãi bao trùm lên từng gương mặt học sinh. Có người hét toáng lên, có người hoảng loạn cầu cứu, cũng có người run rẩy không nói thành lời…
Người duy nhất vẫn giữ được bình tĩnh là Chu Chính, đang đứng trên bục giảng.
Hắn đứng bất động, ánh mắt lướt qua khắp phòng, căng thẳng quan sát mọi biến động xung quanh.
Một con quỷ cấp độ nguy hiểm, lại còn có thể khống chế cả quỷ vực—đó đã vượt xa khả năng đối phó của hắn.
Điều duy nhất hắn có thể làm lúc này là tìm mọi cách, dù là mong manh nhất, để mở ra con đường sống cho đám học sinh trong lớp. Dù chỉ cứu được một vài người, cũng đáng.
“Chu Chính, thầy nhìn xem!”
Đúng lúc đó, Phương Kính bỗng hét lớn một tiếng, sắc mặt tái nhợt như tro, chỉ tay run rẩy về phía mấy chiếc bàn học ở phía trước lớp.
Mọi người lúc này mới chú ý đến—vài bạn học đang nằm gục trên bàn, bất động. Mắt họ trợn trừng, miệng há to, sắc mặt xám ngoét như tro tàn. Một mùi hôi thối nồng nặc của xác chết bốc lên từ cơ thể họ, chẳng khác gì đã chết từ nhiều ngày trước.
“Đông... thùng thùng...”
Tiếng gõ cửa nặng nề lại một lần nữa vang lên, lạnh lẽo và khủng khiếp hơn trước.
Đúng lúc này, một nam sinh vẫn còn đứng giữa đám học sinh sống sót bỗng toàn thân run lên bần bật, rồi ngã ngửa ra sàn lớp như một khúc gỗ.
“Lý Minh! Cậu làm sao vậy?”
Có người vội vã chạy tới định đỡ dậy, nhưng vừa chạm vào cơ thể cậu ta thì lập tức hét lên thất thanh, sợ hãi lùi lại liên tục.
Cơ thể lạnh ngắt, cứng đờ như xác chết—Lý Minh chẳng khác gì một thi thể thực sự.
Cũng giống như mấy bạn học đã chết trước đó, mắt cậu trợn trừng, miệng há hốc, sắc mặt xám ngoét không còn chút sức sống. Từ thân thể cậu, mùi tử khí đang dần lan tỏa, hôi tanh và ghê rợn đến cực điểm.
Cậu ta... chết rồi.
Hơn nữa, người chết không chỉ có một học sinh chết, ít nhất sáu đến bảy học sinh đã bất động nằm úp mặt trên bàn, sắc mặt xám xịt như tro tàn, không còn dấu hiệu sự sống.
“Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Có ai... có ai đến cứu chúng ta không?”
Một nữ sinh sợ hãi đến mức co rúm người dưới đất, vừa khóc vừa gào lên thảm thiết.
“Ban nãy vẫn còn bình thường… sao lại... sao lại chết đột ngột thế này?”
Một giọng nam run rẩy vang lên, lắp bắp không thành tiếng.
Phương Kính đứng bên cạnh, sắc mặt tái mét, nghiến răng nói:
“Im hết đi! Ngoài kia là một con quỷ. Chúng ta chết thế nào cũng là chuyện có thể xảy ra. Một con quỷ đủ sức tạo ra quỷ vực. Tụi mày sắp biết nó kinh khủng đến cỡ nào rồi.”
Mọi người xung quanh im phăng phắc, ánh mắt tràn ngập nỗi hoảng loạn và tuyệt vọng. Từng người như những con mồi bị nhốt trong lồng sắt, run rẩy chờ đợi điều kinh khủng tiếp theo ập đến.
"Chu Chính, thầy vẫn chưa nghĩ ra cách gì sao? Nếu không nghĩ được, tất cả chúng ta sẽ chết ở đây!" – Phương Kính gắt gỏng, giọng đầy lo âu.
Trong lòng hắn cũng đang run rẩy. Bởi vì ở bên trong quỷ vực, bất kỳ ai cũng có thể là nạn nhân tiếp theo bao gồm cả hắn.
"Đừng nói nữa. Nếu em không chờ nổi thì cứ tự mà chạy đi, đừng mong trông chờ gì vào thầy." Chu Chính cũng đang căng thẳng tột độ, nhưng hắn không dám hành động bừa.
"Chạy loạn trong quỷ vực chỉ khiến chết nhanh hơn, thầy nghĩ tôi không biết điều đó chắc?" – Phương Kính cắn răng.
"Nếu đã biết thì đứng yên đó mà đợi. Muốn chết thì đi một mình. Em tưởng chỉ có mình hiểu rõ cái chết sao? Ở trước mặt quỷ, tất cả mọi người đều bình đẳng, đừng nghĩ rằng biết được vài thứ đã là đặc biệt." – Chu Chính lạnh lùng đáp.
“Mẹ kiếp.”
Phương Kính không nhịn được buột miệng chửi thề.
Lúc này, Dương Gian cũng thấy tay chân mình lạnh ngắt. Hắn phải cố gắng ép bản thân giữ bình tĩnh, bởi đây không còn là chuyện đùa nữa. Người… đã thật sự chết. Hơn một người. Và nếu không làm gì, chắc chắn sẽ còn nhiều người nữa phải bỏ mạng.
Khi vô tình liếc sang, ánh mắt Dương Gian dừng lại trên chiếc bảng đen đã gần rơi khỏi vách tường. Hắn sững người.
Trên bảng, là ba câu được viết bởi Chu Chính. Và câu cuối cùng như một tia sáng chớp lóe trong đầu hắn:
“Nhìn rõ quy luật của quỷ.”
Chu Chính không dám manh động – bởi hắn đang theo dõi lão già đứng ngoài cửa kia, cố tìm ra quy luật hành động của nó. Chỉ khi nắm được quy luật, hắn mới dám ra tay.
“Phải nghĩ ra… phải nghĩ nhanh lên… Lão già này rốt cuộc có điểm gì lặp lại, có quy luật gì có thể nắm bắt?”
Dương Gian lúc này bắt đầu vận hết công suất đầu óc, điên cuồng suy nghĩ.
Hắn cố nhớ lại những gì mình từng đọc trên diễn đàn, từng dòng mô tả trong câu chuyện kỳ dị kia, rồi so sánh với những gì đang diễn ra ngay trước mắt.
Nhất định phải có điểm giống nhau. Nhất định phải có chỗ tương tự.
Trong câu chuyện nọ, người kể tên là "Lôi Điện Pháp Vương" kể rằng:
Hắn ở trong nhà, cửa nhà khi ấy là đóng. Ông lão mặc trường sam đen đứng ngoài, bắt đầu gõ cửa.
Sau đó – mở cửa bước vào.
Tiếp đến, lão tiến tới cửa phòng ngủ, lại gõ.
Và rồi – lại tiến vào.
Giờ khắc này, con quỷ kia đang đứng ngoài hành lang – vẫn tiếp tục gõ cửa… nhưng tuyệt nhiên không bước vào.
Tại sao? Tại sao trong câu chuyện của người bạn trên mạng, ông lão quỷ đó lại tiến vào nhà, nhưng lần này – hắn lại chưa vào?
Tình huống giống nhau. Câu chuyện giống nhau. Nhưng kết cục khác nhau. Là vì đâu?
Là do thời gian chưa đủ?
Vậy thì… là thời gian nào chưa đủ? Thời gian gõ cửa?
Chẳng lẽ... số lần gõ cửa chính là chìa khóa?
Dương Gian nghiến răng.
Liều một phen!
Bất ngờ, hắn hét lên, giọng run run nhưng dứt khoát:
“ Thầy Chu! Là... tiếng gõ cửa!”
Chu Chính quay đầu, ánh mắt chớp lóe:
“Tiếng gõ cửa?”
Chu Chính lập tức dừng lại, ánh mắt sắc bén như dao nhìn chằm chằm Dương Gian – người học sinh vừa bất ngờ lên tiếng giữa lúc hoảng loạn.
“Cậu nói rõ hơn đi.” Giọng hắn trầm xuống, mang theo sự khẩn trương lẫn kỳ vọng.
Dương Gian cố kìm nén nỗi sợ đang cuộn trào, từng chữ phát ra đều mang theo sự run rẩy:
“Chỉ là suy đoán thôi… nhưng em nghĩ thứ kia đang dùng tiếng gõ cửa để giết người. Có thể là đang tính giờ, hoặc làm theo một nghi thức nào đó. Nhưng chắc chắn...chắc chắn nó có liên quan đến cách gõ cửa. Nếu chúng ta ngăn được nó gõ cửa… có thể có ích.”
Gõ cửa để giết người.
Nếu suy đoán đó là đúng—vậy thì con quỷ này không chỉ đáng sợ, mà còn có quy luật rõ ràng, một quy luật chết chóc được lặp lại có chủ đích.
Chu Chính cau mày, ánh mắt thoáng hiện lên tia quyết đoán. Phát hiện này… có thể là cơ hội sống duy nhất của họ.
“Tên này... tiềm lực lộ rõ nhanh thật.”
Phương Kính nheo mắt lại, ánh nhìn đầy ác ý, tay siết chặt thành nắm đấm, giọng nhỏ nhưng độc địa:
“Tuyệt đối không thể để hắn sống sót rời khỏi ngôi trường này.”
Chu Chính thu lại ánh mắt, gương mặt lộ rõ vẻ nghiêm trọng. Giờ phút này, hắn không còn đường lui.
Nếu còn chần chừ, tất cả mọi người ở đây sẽ chết.
Ngay lập tức, Chu Chính lao đi, như một dã thú cuồng nộ, toàn thân bùng nổ một luồng sức mạnh vượt xa người thường. Cơ thể cao gầy có phần quái dị của hắn lại phát ra tốc độ và lực bộc phá kinh người.
“ẦM~!”
Một tiếng “ẦM” thật lớn vang lên!
Cửa chính phòng học bị Chu Chính lao thẳng vào đâm vỡ tan tành. Cùng lúc đó, hắn cũng đụng ngã luôn cái bóng người ngoài hành lang. Một lão già khoác trường sam đen, toàn thân phủ kín thi ban, sắc mặt tro tàn, âm u như xác chết.
Lão già ngã xuống sàn. Nhưng không ai dám lại gần.
Thân thể ông ta nằm đó với một tư thế hết sức quái dị, như một con rối cứng đờ bị vứt bừa bãi. Không hề có lấy chút mềm mại hay đàn hồi của người sống.
Quỷ... không thể giết chết.
Chu Chính đương nhiên biết rõ điều đó – chính hắn là người tự mình viết ra quy tắc ấy.
Dù có nghiền nát thi thể này, thiêu thành tro bụi, thứ kia vẫn sẽ quay lại, theo một cách kinh khủng và không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ có “quỷ”... mới đối phó được
Chu Chính nghiến răng, quay đầu gào lớn:
“Nhìn kỹ thời cơ! Có cơ hội là chạy ngay! Ta ở lại ngăn nó!”
Dứt lời, chiếc áo gió rộng thùng thình của hắn phồng lên, phần bụng quái dị như vật sống giật giật mấy lần.
Một cánh tay….không, một thứ giống hình dạng cánh tay lặng lẽ trồi ra từ lớp da căng chặt. Cánh tay ấy có màu tro xanh nhợt nhạt, móng tay dài và nhọn hoắt như móc câu, tràn đầy cảm giác bất tường như thể chỉ chờ xé toạc cái bụng từ bên trong mà chui ra.
Nhưng cái lớp da kia... dẻo dai đến đáng sợ.
Nó vẫn giữ nguyên, không rách nát dù từ trong có một bàn tay dài ngoằng, lạnh lẽo đâm xuyên ra ngoài hơn hai mét.
Đây mà là tay người sao?
Không, chắc chắn không phải.
Ngay sau đó, cánh tay tro xanh ấy vươn thẳng tới, tóm lấy thân thể của lão già nằm bất động trên sàn.
“Xì xì ~
Đèn trần trong phòng nhấp nháy, phát ra âm thanh điện chập chờn.
Trong khoảnh khắc, bóng tối tràn ngập phòng học bị xua tan, ánh đèn sáng rực trở lại, chiếu sáng toàn bộ không gian. Dù bốn bức tường vẫn mốc meo, sàn nhà vẫn nứt nẻ, nhưng có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ vừa bị cản lại.
"Có hiệu quả rồi..." Chu Chính thở phào, ánh mắt tràn ngập hy vọng.
Nhưng rồi, đôi mắt hắn đột ngột trợn lớn, khuôn mặt gầy gò gần như chỉ còn da bọc xương tràn đầy kinh hoàng.
Thứ hắn nhìn thấy rốt cuộc là gì?
Lão già ngã xuống đất lúc này lại chậm rãi đứng lên. Đôi mắt xám xịt vô hồn như xác chết khẽ chuyển động, tựa như đang nhìn thẳng về phía Chu Chính.
Chu Chính biến sắc, trong mắt thoáng hiện sự kinh hãi tột độ.
“Không thể nào... rõ ràng đã bị ta khống chế, sao vẫn còn nhúc nhích được?”
Hắn lập tức quay đầu lại, gào lên với đám học sinh phía sau: “Đi mau! Thừa lúc quỷ vực còn chưa hoàn toàn hiện ra, rút khỏi nơi này ngay! Ta ở lại chặn nó!”
Thứ này... không chỉ là cấp độ nguy hiểm thông thường.
Lúc này, toàn thân Chu Chính ướt đẫm mồ hôi lạnh, gương mặt hốc hác chỉ còn da bọc xương bị nỗi sợ phủ trùm đến trắng bệch.
Thứ đang đứng dậy trước mặt hắn... không phải người. Cũng chẳng phải là thứ con người có thể đối đầu bằng lý trí hay vũ lực nữa.