[Lão phu tính toán một phen, hiện giờ ngươi đang nghiêng mình trên giường đọc tiểu thuyết, điện thoại vẫn còn đang cắm sạc.]
Đang học lớp 12, lúc này Dương Gian nằm trong chăn, chán nản lướt điện thoại. Cậu tiện tay mở một tấm thiệp, bên dưới có rất nhiều bình luận từ bạn bè trên mạng.
L1: “Trời ạ, chủ thớt đúng là cao nhân, chuyện này cũng đoán trúng hết!”
L2: “À, ông sẽ nói cho người ta biết ta đang ngồi trong nhà vệ sinh à? Không cần hỏi, chân tê rần hết rồi đây.”
L3: “Hình xăm liền phủ kín người hắn, từ nay không còn làm kẻ làm thuê cho người khác nữa.”
L4: “Xã hội, xã hội”
Dương Gian đóng bài viết đó lại, rồi mở một bài khác có lượt truy cập rất cao. Mở đầu bài viết chính là một câu nói thế này:
[Tôi là một bác sĩ tại Bệnh viện Y học cổ truyền của một tỉnh nhỏ. Muốn kể cho mọi người nghe một chuyện: gần đây, bệnh viện tôi xảy ra một việc cực kỳ kinh khủng. Đến giờ tôi vẫn còn hoảng sợ, không dám đi làm, chỉ dám ở nhà nghỉ ngơi.]
L1: “Đừng nói nữa, tôi không mua giày cũng cũng không nhắn tin gì cả.”
L3: “Chủ thớt chắc chắn chữa bệnh tới bị rối loạn tinh thần rồi. Nếu không phải, tôi tự sát bằng cách nuốt phân luôn!”
L4:"Mau nhìn, lầu ba lại đang bày trò lừa gạt kiếm cơm kìa!"
Thấy bình luận có phần nhàm chán, Dương Gian tiện tay chọn chế độ tắt bình luận chỉ xem bài viết của chủ topic.
Lập tức, bình luận bài viết trở nên sạch sẽ, chỉ còn lại bài của người tự xưng là bác sĩ. Nickname của vị bác sĩ này là: Lôi Điện Pháp Vương.
Bài viết tiếp tục như sau:
[Chuyện là thế này: tuần trước, tới lượt tôi trực đêm. Khoảng chừng mười hai giờ, xe cứu thương chở đến một ông lão. Nhân viên y tế trên xe nói rằng ông ấy vừa rơi từ tầng năm xuống.
Lúc đó đồng nghiệp của tôi có việc gấp nên tạm vắng, chỉ còn một mình tôi chịu trách nhiệm chẩn đoán.
Tôi có thể khẳng định đến một trăm phần trăm rằng ông lão kia đã không còn dấu hiệu sự sống — ông ấy đã chết từ lâu rồi.]
[Hơn nữa, từ thi thể của ông lão, tôi phát hiện một điểm bất thường — nhiệt độ ở ngực ông ta vẫn còn ấm.
Dựa vào kinh nghiệm, tôi có thể khẳng định: ông ấy tuyệt đối không phải vừa mới ngã lầu trong đêm nay. Cái chết này... có điều gì đó rất bất thường.
Thông thường, ai cũng biết rằng sau khi chết, thân nhiệt của một người sẽ giảm dần. Trong điều kiện bình thường, khoảng mười giờ sau khi chết, nhiệt độ cơ thể giảm từng giờ, và phải mất khoảng hai mươi tư tiếng thì thân nhiệt mới gần bằng nhiệt độ môi trường.
Thế nhưng thi thể ông lão kia lại khác. Khi tôi kiểm tra, nhiệt độ ngực ông ta thấp hơn thân nhiệt bình thường ít nhất mười độ — thậm chí có thể còn nhiều hơn.
Mà lúc ấy, nhiệt độ ban đêm đo được là khoảng 22⁰C.
Nói cách khác... cái xác này tuyệt đối đã lạnh từ rất lâu, không thể nào mới chết đêm nay."
Ngay lúc đó, tôi liền kết luận: ông lão này đã chết ít nhất hơn một ngày rồi.]
Ngay lập tức, bên dưới bài viết đã có một số bạn trên mạng để lại bình luận:
L1: “Chỉ 'hiểu chút thường thức' thôi mà chủ thớt đã đỉnh thế này, xin phép quỳ phục đại lão!”
L2: “Mau mau kiểm tra xem giày của bệnh nhân kia có rơi không! Nếu còn nguyên, biết đâu vẫn còn cơ hội cứu sống đấy.”
L3: “Ghê quá trời, chủ thớt kể lẹ đi, tôi trốn trong chăn run bần bật rồi nè!”
Dương Gian lại lật tiếp xuống dưới, tiếp tục theo dõi câu chuyện.
Lôi Điện Pháp Vương tiếp tục đăng bài:
[Dựa vào kinh nghiệm thời còn học cấp hai — lúc đó tôi đã xem hơn 300 bộ phim trinh thám — tôi lập tức nhận ra, cái chết của ông lão này tuyệt đối không phải do tai nạn ngã lầu.
Đây rõ ràng là một vụ mưu sát!
Thi thể của ông ta nhất định đã từng được ướp lạnh hoặc để trong hầm đông lạnh trước đó.
Ngay lúc ấy, tôi lập tức quyết định báo cảnh sát và trình bày toàn bộ sự việc mình phát hiện.]
[Tuy nhiên, điều tôi thực sự muốn nói... là những chuyện còn kinh khủng hơn, xảy ra sau đó.]
Bài đăng bị ngắt quãng một lúc lâu, mãi đến hai tiếng sau mới được cập nhật tiếp.
[Xin lỗi mọi người, vừa rồi có người gõ cửa hỏi thăm về chuyện đó.
Nhưng người đến không phải cảnh sát cũng chẳng giống phóng viên, chỉ đưa ra một tấm giấy chứng nhận quốc gia gì đó, nói mình là cảnh sát hình sự.
Thôi bỏ đi, tạm thời không quan tâm.]
[Nếu nhớ không lầm, lúc đó đã là sáng thứ Hai.
Tôi vẫn chưa đến ca trực, chỉ nghe đồng nghiệp nói: Thi thể ông lão đưa tới đêm qua... đã biến mất không dấu vết trong nhà xác.
Cảnh sát đã vào cuộc, nghi ngờ có hung thủ lấy trộm xác. Cả bệnh viện liền chấn động.]:
[Hôm nay vẫn là tôi trực đêm.
Chuyện xảy ra ban ngày khiến tôi cảm thấy có chút bất an. Ở bệnh viện, có một bệnh nhân kể rằng anh ấy từng nhìn thấy thi thể của ông lão kia. Tuy nhiên, không phải có người cõng ông ta như lời đồn, mà chính ông ta tự mình bước đi. Người bệnh đó còn mô tả rất rõ ràng: ông lão đi ngang qua con đường, và nếu nhìn từ con đường ấy, quả thật đó là lối dẫn ra từ nhà xác.
Lúc đó, nghe xong tôi cũng cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng tôi theo chủ nghĩa vô thần, nên cũng không hoàn toàn tin vào những gì bệnh nhân kia kể.]
[Sau đó, nghe y tá trưởng nói rằng bác sĩ Phương ở khoa Thần kinh đã chuẩn bị tăng liều thuốc cho bệnh nhân đó, lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Quả nhiên, việc không tin tưởng bệnh nhân đó là hoàn toàn đúng.
Nhưng điều tôi muốn nói không phải chuyện đó, mà là sự việc xảy ra khi ta đi khám bệnh vào buổi tối.
Hôm đó chắc khoảng hai giờ sáng, tôi đang ở phòng cấp cứu mải mê chơi game Lam Nguyệt. Mọi người không thể tưởng tượng nổi trò chơi này thú vị đến mức nào đâu — là anh em thì vào đây mà đấu với tôi]
L5: “Đù má, chủ thớt thật là một thiên tài”
L7: “Nói vậy mà gọi là chân thành giữa người với người sao? Chủ thớt trở mặt nhanh như một chiêu võ thuật, làm tôi hoàn toàn không kịp trở tay!”
L2: “Xã hội thật đấy! Ta đoán đúng phần mở đầu, nhưng không ngờ được diễn biến phía sau. Mà ta muốn hỏi, lầu ba, nói xong rồi nuốt lời à?”
Rất nhiều bạn trên mạng cùng tham gia, khiến diễn đàn náo nhiệt hẳn lên.
Dương Gian nằm trong chăn, chỉ biết cười khổ. Bây giờ đến cả người làm quảng cáo cũng lợi hại đến mức này sao?
Thế nhưng sau khi hắn lướt thêm một chút nữa cảm thấy có chút không đúng.
Lôi Điện Pháp Vương tiếp tục mở bài viết :
[Xin lỗi, xin lỗi, ta thật sự không phải đang quảng cáo đâu. Mà là vào tối hôm đó, đúng là đã xảy ra một sự kiện tâm linh khó tin. Cả đời này chắc các người cũng khó mà tưởng tượng nổi. Chính vào khoảng hai giờ sáng, khi ta đang chơi game trong phòng cấp cứu, bỗng nhiên toàn thân lạnh toát, cảm giác chẳng khác gì đang đứng trước nhà xác. Lúc đó, ta nổi hết cả da gà.]
[Vậy mọi người đoán xem phía sau thế nào?]
[Ông lão mất tích trong nhà xác hôm qua, không biết từ lúc nào, lại xuất hiện bên ngoài phòng cấp cứu. Ông ta không chết, mà từng bước, từng bước chậm chạp đi từ phía ngoài bệnh viện mà đi vào.
Trời ơi, sao có thể như vậy được! Ta tận mắt nhìn thấy ông lão đó đã chết rồi mà! Hơn nữa, ông ta đã chết từ mấy ngày trước! Làm sao... làm sao có thể sống lại được?!
Lẽ nào là trò đùa ác ý? Hay xác chết sống lại? Hay là kỳ tích y học?"
Trong khoảnh khắc đó, vô số ý nghĩ lướt qua đầu ta. Nhưng có lẽ vì thường ngày đã tiếp xúc nhiều với thi thể, nên ta cũng không quá sợ hãi. Điều đầu tiên ta làm chính là nhanh chóng cầm điện thoại lên, chuẩn bị chụp lại cảnh tượng đó, rồi đăng lên vòng bạn bè.]
Bên dưới bài viết bùng nổ rồi, có ảnh, có cả bằng chứng, tuyệt đối không phải ảnh ghép!
Dương Gian vội vàng kéo xuống xem tiếp, lập tức một bức ảnh hiện ra trước mắt.
Bức ảnh không hề mờ, ngược lại còn rất rõ ràng. Qua ô cửa kính phòng cấp cứu, có thể thấy một ông lão đang chậm rãi bước đi bên ngoài.
Bức ảnh không có cảnh tượng máu me hay kinh dị gì, nhưng cảm giác mà ông lão trong ảnh toát ra lại khiến người ta lập tức dựng đứng tóc gáy, tê dại cả da đầu.
Nghĩ đến việc trước đó, chính Lôi Điện Pháp Vương, một bác sĩ đã xác nhận rằng ông lão này từng là một thi thể lạnh ngắt, cảm giác kinh hãi lại càng trào dâng trong lòng mỗi người.
Ông lão mặc một bộ trường sam màu đen, kiểu dáng cổ xưa, thân hình gầy gò, làn da ngả màu nâu sạm, lốm đốm đầy những vết chấm loang lổ. Từ góc chụp, có thể thấy rõ một bên mắt của ông ta — đó là một con mắt thế nào ư? Tối xám, trống rỗng, hoàn toàn không có chút thần thái nào, toát ra một vẻ lạnh lẽo và chết chóc khiến người ta rợn cả sống lưng.
Bức ảnh không có cảnh tượng máu me hay kinh dị gì, nhưng cảm giác mà ông lão trong ảnh toát ra lại khiến người ta lập tức dựng đứng tóc gáy, tê dại cả da đầu.
Nghĩ đến việc trước đó, chính Lôi Điện Pháp Vương, một bác sĩ đã xác nhận rằng ông lão này từng là một thi thể lạnh ngắt, cảm giác kinh hãi lại càng trào dâng trong lòng mỗi người.
Càng nhìn bức ảnh này, người ta lại càng cảm thấy rợn người.
Giống như đang nhìn một kẻ đã chết, mà thậm chí... càng giống như đang đối mặt với một con quỷ vậy.
L10: “Hù chết Bảo Bảo rồi! Tấm hình này thật sự quá dọa người, càng xem càng sợ! Chủ thớt, tấm hình này ở đâu ra vậy?”
L8: “Tay của ông lão Madara này sao lại có nhiều vết lạ như vậy? Ta bị chứng sợ mấy thứ kinh dị này đó!”
Chú thích : Madara là nhân vật trong Naruto shippuden.
L9: “Đó là thi ban (vết bầm tử thi) đấy. Điều đó chứng tỏ ông lão này vốn dĩ đã là một xác chết rồi.”
L15: "Bùm! Yêu ma tan biến đi, ta — Lâm Chính Anh đây!" Một cư dân mạng vừa nói vừa đăng kèm theo một bức ảnh đạo sĩ.
L5: “Xì, ngươi còn tự nhận Lâm Chính Anh nữa! Ta đây còn có giọng loli đấy!”
Dù cho mấy ngày nay mọi người trên mạng có bình luận thế nào đi nữa.
Lôi Điện Pháp Vương vẫn tiếp tục đăng bài như thường lệ : [Hình ảnh là thật, do chính tay tôi chụp. Sau đó, lão nhân ấy cứ thế rời khỏi bệnh viện, đi đâu thì tôi cũng không rõ. Chỉ nhắc nhở một chút: nếu ai trong số các bạn ở cùng thành phố với tôi thì nên cẩn thận. Tuy tôi là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng có vài chuyện không tin cũng khó.
Khoan đã, hình như lại có người đang gõ cửa. Có lẽ là cảnh sát tới tìm tôi lấy lời khai. Tôi đi một lát rồi sẽ quay lại, lúc đó sẽ kể tiếp.]
Nhưng chỉ chưa đầy một phút sau khi đăng bài, Lôi Điện Pháp Vương lại tiếp tục cập nhật tin tức:
[Chết tiệt, chết tiệt! Chính là lão già trốn ra từ bệnh viện kia! Ông ta đang đứng trước cửa nhà tôi, còn đang gõ cửa nữa. Tôi nhìn rất rõ qua mắt mèo. Giờ tôi phải làm sao đây? Tôi cảm giác mình đã dây vào thứ không nên đụng tới rồi.]
Bên dưới bài viết, cư dân mạng bình luận rôm rả:
L20: “Chủ thớt lần này vui rồi đấy nhỉ?”
L22: “Vãi thật... Là thật sao? Không lẽ lại trúng thứ tà môn vậy?”
L1: “Mau mau báo cảnh sát đi, nhanh lên, gọi luôn thầy pháp tới.”
L3: “Chủ bài viết đừng có giả vờ nữa, chắc chắn là bịa đặt. Nếu không phải giả, tôi nguyện nuốt phân gấp đôi!”
L2: “Lại là cái cậu bé thích thề thốt nuốt phân này à? Lần trước thiếu nợ mà giờ còn chưa trả đây!”
Nhưng kệ, tài khoản Lôi Điện Pháp Vương lại tiếp tục mở bài viết mới: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, nhưng giờ phải làm sao đây? Cái thứ kia vẫn còn đang gõ cửa, trông có vẻ không định rời đi. Không xong rồi, mới nãy đèn phòng khách nhà tôi đột nhiên tắt ngúm, bây giờ tôi sợ đến mức không dám bước ra ngoài.”
“Tôi đã khóa chặt cửa phòng, tất cả đèn trong phòng có thể bật được đều bật hết, nhưng lão già kia vẫn cứ gõ cửa không ngừng.”
Và cứ thế, Lôi Điện Pháp Vương liên tục đăng bài cập nhật, mỗi tin nhắn cách nhau chưa đến 30 giây, chữ nghĩa thì sai chính tả loạn cả lên, đọc mà cảm thấy hoảng hốt theo.
Bởi vậy có thể thấy, người mở bài viết này hiện tại đang vô cùng hoảng loạn, cực kỳ sợ hãi.
Ngay cả Dương Gian cũng cảm thấy cả người lạnh toát. Dù biết rằng câu chuyện này có thể chỉ là bịa đặt, nhưng khi nghĩ tới bức ảnh chụp ông già đứng ngoài cửa gõ cửa, hắn vẫn không khỏi rùng mình dựng tóc gáy.
Một ông lão đã chết rồi mà còn sống lại, xuất hiện trước cửa nhà và gõ cửa liên hồi. Thử hỏi, ai rơi vào tình huống này mà không sợ cho được?
Thế nhưng bài post vẫn chưa dừng lại, mà tiếp tục thêm:
[Không, không ổn rồi! Trong phòng khách truyền đến tiếng bước chân! Trời ơi, trong nhà chỉ có mỗi mình tôi thôi mà! Bây giờ tôi nghi ngờ lão già gõ cửa khi nãy đã vào được rồi... Hắn nhất định đang ở trong phòng khách! Chuyện này rốt cuộc là thế nào chứ? Tôi hoàn toàn không nghe thấy tiếng mở cửa, hắn... hắn vào bằng cách nào được vậy?]
[Tiếng bước chân ngoài cửa phòng tôi dừng lại, giống như là đã ngừng lại trước cửa.
Cái thứ kia lại bắt đầu gõ cửa. Tôi cảm thấy tình hình rất không ổn, bây giờ tôi đã ghi lại âm thanh để làm bằng chứng, và cũng lưu lại số điện thoại của mình, nếu điện thoại của tôi không gọi được thì chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra rồi. Mong ai đó tốt bụng báo động giúp: 138...]
“Đông, đông đùng, đùng, đùng đùng...”
[Tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh nặng nề, mỗi tiếng gõ đều đè nén, khiến tôi cảm thấy ngực mình như bị siết chặt.
Lần này, mỗi tiếng gõ như đâm sâu vào trái tim, khiến tôi gần như không thể thở nổi.]
Đoạn post đến đây bỗng dưng ngừng lại một lúc.
Dương Gian lật đến cuối cùng, chỉ thấy dòng chữ cuối cùng: “Lão già kia đã vào...”