Diệp Hạnh cười lạnh nói: “Tối hôm qua lúc tôi tan làm, con ranh này giăng một sợi dây câu ở cổng trường tiểu học chắn ngang đường Vì trời tối, tôi không nhìn rõ nên bị vấp ngã một cú rất đau, mặt và tay đều bị trầy xước, thế mà nó còn cười nhạo tôi. Nếu nó thích cười như vậy thì cứ để nó cười cho đã luôn đi.”
"Cô nói nó làm cô ngã, vậy cô có bằng chứng gì khong?" Hạ Phương thấy có nhiều người ở đây, không thể bất chấp lý lẽ được nên hừ lạnh một tiếng.
"Không có bằng chứng nhưng nếu cô ta không ngoan ngoãn xin lỗi tôi, tôi tuyệt đối sẽ không chữa khỏi cho cô ta." Thích bất chấp lý lẽ đúng không? Vậy thì Diệp Hạnh cô ấy cũng chơi ngang luôn.
Không phải chỉ là vô liêm sỉ thôi sao? Ai mà chẳng làm được!
"Diệp Hạnh! Chúng ta đều là người trong cùng một thôn, cô đừng quá đáng như vậy!" Hạ Phương không ngờ người trước giờ luôn nịnh nọt lấy lòng mình như Diệp Hạnh lại đột nhiên thay đổi thái độ, không chỉ dứt khoát vạch rõ ranh giới với mình mà thậm chí còn nhìn mình như nhìn quái vật.
Chẳng lẽ chỉ vì anh ta đi xem mắt với Lý Yến?
Ghen tuông của phụ nữ lại đáng sợ đến vậy sao?
"Muốn tôi chữa khỏi cho nó cũng được. Anh bắt nó cúi đầu xin lỗi tôi ngay trước mặt mọi người đi, sau đó phạt nó nửa năm tiền tiêu vặt để tôi làm tiền thuốc men, như vậy tôi sẽ tha thứ cho nó." Diệp Hạnh lạnh lùng nói.
Diệp Hạnh biết rất rõ mỗi tháng Hạ Tuyết được bao nhiêu tiền tiêu vặt. Tuy số tiền này không nhiều nhưng trẻ con làm sai thì phải phạt cho nhớ đời, nếu không còn lâu nó mới biết sợ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT