Giang Từ Thâm liếc nhìn cô, lạnh lùng nói: “Cười cái gì? Lâu như vậy không cho tôi ăn, định để tôi chết đói sao? Nếu tôi chết đói thì cô có thể làm góa phụ, sướng ha?”
Diệp Hạnh thản nhiên đốp chát lại: “Sao tôi trở thành góa phụ được? Trên đời này có rất nhiều đàn ông, nếu anh chết đói thì tôi sẽ lập tức đi lấy chồng khác. Tôi có bí đỏc đâu mà ở vậy cả đời?”
Đại Ngưu đang ăn ngon lành, nghe Diệp Hạnh nói đồ ngốc thì lập tức ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô: “Dì Diệp, dì gọi cháu ạ?”
Nhìn ánh mắt trong veo thậm chí còn có chút ngốc nghếch của Đại Ngưu, Diệp Hạnh thầm nghĩ, thật là tội nghiệp.
Rõ ràng Đại Ngưu không ngốc nhưng dân làng trong thôn cứ gọi cậu bé là thằng ngốc, khiến cậu bé cũng tự cho mình là ngốc.
"Không, Đại Ngưu không ngốc, cháu biết không? Cháu là đứa bé thông minh, sau này nếu có ai gọi cháu là ngốc thì con đừng trả lời. Nhớ lời dì Diệp dặn nhé." Diệp Hạnh căn dặn.
Đại Ngưu gật đầu cái hiểu cái không. Suy nghĩ mình là thằng ngốc này đã ăn sâu vào đầu cậu bé, muốn thay đổi nhận thức không phải chuyện một sớm một chiều.
Giang Từ Thâm tức đến mức suýt thì nghẹn chết, lại lạnh lùng liếc Diệp Hạnh một cái rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô đừng hòng! Tôi muốn ăn cơm!”
Đại Ngưu ăn ngon lành như vậy khiến cho bụng anh cứ biểu tình mãi!

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play