Sắc mặt Lưu Phương thoáng chốc do dự nhưng nghĩ lại thì thấy Lý Yến nói cũng có lý, khám bệnh không phải chuyện nhỏ.
Tuy nhiên, ngay lúc này Diệp Hạnh lại lạnh nhạt liếc nhìn Lưu Phương rồi nói: “Nếu cô không sợ đau thì có thể đi nơi khác khám.”
Đông y chú trọng vào việc quan sát, lắng nghe, hỏi han và bắt mạch. Bệnh của Lưu Phương cũng không phải là bệnh gì nghiêm trọng, Diệp Hạnh nhìn một cái là biết ngay, chỉ là có chút vấn đề về tỳ vị.
Tuy nhiên, vấn đề tỳ vị này nói nhẹ thì nhẹ, nói nặng thì nặng, nếu cô ta chậm trễ thời gian chẩn đoán và điều trị tốt nhất, kéo dài thêm thì có thể đau đến chết.
Thế nhưng, Diệp Hạnh vừa dứt lời, Lý Yến lập tức cảnh giác và lạnh lùng liếc cô một cái rồi trực tiếp nắm lấy cánh tay của Lưu Phương nói: “Chị họ, chúng ta đi thôi, đừng tin cô ta, cô ta chỉ là mèo mù vớ cá rán mới được làm bác sĩ ở trạm y tế thôi. Ngồi trước tủ thuốc một lúc là thật sự cho rằng mình là bác sĩ thật đấy à? Thật nực cười!”
Diệp Hạnh liếc nhìn Lưu Phương, nét mặt không thay đổi, chỉ nói: “Cơ thể là của cô, cô muốn khám hay không là quyền của cô, dù sao người đau cũng không phải tôi, tôi đã nói hết lời rồi.”
Nói xong, cô quay người lại, tiếp tục đi đến trước tủ thuốc dọn dẹp.
Diệp Hạnh mắc chứng sạch sẽ, bác sĩ Trương lại là đàn ông nên khó tránh khỏi có chút lộn xộn. Cô dọn dẹp toàn bộ trạm y tế từ trong ra ngoài sạch bong, ngay cả tủ kính cũng lau sạch sẽ không còn một hạt bụi, có thể soi gương được.
Dọn dẹp xong vẫn chưa hết, Diệp Hạnh còn khử trùng tất cả các dụng cụ và đồ đạc trong trạm y tế từ trên xuống dưới.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play