Đại Ngưu cũng trông thấy Chu Dục Chiếu bị thương. Mặc dù trí lực không bằng một đứa trẻ bình thường nhưng cậu bé cũng biết mình gây họa. Cậu bé sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, không dám nói gì nữa.
"Đại Ngưu, đi theo chú, đừng chạy nữa, nghe chưa?" Chu Dục Chiếu liếc nhìn Đại Ngưu rồi nói nhỏ.
Đại Ngưu vội vàng gật đầu liên tục, không dám hé răng, ngoan ngoãn đi theo họ xuống núi.
Diệp Hạnh không có sức để cõng Chu Dục Chiếu đến thẳng trạm y tế. Vậy nên sau khi xuống núi, cô trực tiếp về nhà mình.
Sau khi đặt Chu Dục Chiếu lên chiếc ghế đẩu bên cạnh, Diệp Hạnh không còn chống đỡ nổi nữa, toàn thân mềm nhũn quỳ sụp xuống đất.
Thấy Diệp Hạnh thở hổn hển, thở ra nhiều hơn hít vào, mồ hôi nhễ nhại, tóc tai và quần áo đều ướt đẫm, trông thật nhếch nhác, trong lòng Giang Từ Thâm bỗng dâng trào một cảm xúc khó tả.
Anh lạnh lùng liếc nhìn Chu Dục Chiếu rồi hỏi: “Sao thế? Anh cũng tàn phế rồi à?”
Chu Dục Chiếu bực bội nói: “Đúng vậy, còn phải mượn xe lăn của anh dùng nữa.”
Lúc này bác sĩ Trương tiến lên cõng Giang Từ Thâm sang một bên rồi đẩy xe lăn của anh qua cho Chu Dục Chiếu ngồi lên thật. Sau đó ông ấy nói: “Cậu Giang, chúng tôi mượn xe lăn của anh dùng một chút nhé. Bác sĩ Diệp, cô nghỉ ngơi đi, tôi sẽ lập tức đưa cậu ấy về trạm y tế để xử lý vết thương ở chân.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play