Thấy người ăn xin đã đi, sắc mặt của Thẩm Thanh Dung không thể dùng từ "khó coi" để miêu tả được nữa. Ngay lúc này, Diệp Hạnh lại lấy ra một túi giấy dầu đựng thẳng chín cái bánh bao. Cô đưa về phía đối diện, nói: “Một đồng có thể mua được mười cái bánh bao, đây là bánh bao của cô. Tôi không phải người ăn xin, không nhận sự bố thí! Ngoài ra tôi có lòng tốt nhắc nhở, nếu lãng phí lương thực thì sẽ bị giảm phúc đấy.”
Cô còn đang lo lắng không biết xử lý mấy cái bánh bao này thế nào đây.
Thẩm Thanh Dung: "..." Không phải chứ, cái người phụ nữ chết tiệt này nhất định phải làm khó mình sao?
Thẩm Thanh Dung nhìn đĩa bánh bao được gói trong giấy dầu đặt trên bàn. Sắc mặt cô ta cứ xanh rồi trắng, vô cùng phức tạp.
Tuy nhiên ông nội Thẩm ngồi bên cạnh lại bật cười, giơ tay lấy thêm một cái bánh bao: “Tôi đang định ăn thêm một cái nhưng ngại không dám hỏi. Thôi được, vì Dung Dung đã mua nhiều như vậy nên tôi cũng không khách khí nữa.”
Nói rồi ông lão cắn một miếng bánh bao, khen ngợi: “Cái này ngon hơn cái lúc nãy! Nhân bánh này hợp khẩu vị của tôi. Dung Dung, cháu cũng nhân lúc còn nóng ăn một cái đi. Cơm hộp bán trên tàu làm sao ngon bằng bánh bao này, ông đảm bảo với cháu đấy.”
Thẩm Thanh Dung nhất quyết không ăn thứ bánh bao không rõ nguồn gốc này. Cô ta một gói bánh quy lấy từ trong túi ra, nhấm nháp cùng nước sôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT