Sau khi được Diệp Hạnh châm cứu một lần rồi lại uống thuốc theo đơn cô kê, đây là lần đầu tiên hiệu trưởng Lâm có được giấc ngủ ngon sau nhiều năm. Bà ấy vô cùng biết ơn Diệp Hạnh, vội vàng đáp: “Không đâu, là tôi không biết điều, bọn họ là chú thím ruột của cô, thật ra cô nên khám cho bọn họ trước mới phải.”
“Tôi là bác sĩ, ở chỗ này chỉ có thứ tự đến trước đến sau chứ không có phân biệt thân sơ xa gần.”
Diệp Hạnh nhanh nhẹn châm cứu cho hiệu trưởng Lâm thêm một lần nữa rồi lại kê đơn thuốc, đoạn dặn dò: “Vẫn uống thuốc như lần trước, đến lần châm cứu tiếp theo cô sẽ khỏi hẳn.”
Hiệu trưởng Lâm lại liên tục cảm ơn, lúc này mới trả tiền khám rồi đi.
Sau khi tiễn hiệu trưởng Lâm đi, Lưu Hồng Mai mới vội vàng tiến lên nói: “Hạnh Tử, tối hôm qua cháu châm cứu cho thím xong, quả nhiên thím đã có kinh nguyệt. Không ngờ cháu thực sự có bản lĩnh! Hôm qua thím hai nói năng không hay, xúc phạm đến cháu, mong cháu lượng thứ, đừng chấp nhặt với thím hai. Nếu cháu đã có cách thì mau khám cho thím hai đi.”
Diệp Hạnh thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, rửa tay xong lại dùng khăn mặt mình mang theo lau sạch tay, lúc này mới lấy cốc sứ của mình ra, rót một cốc nước ấm lớn rồi lấy chiếc bánh cuốn vẫn còn hơi nóng ra, thong thả ăn sáng.
"Diệp Hạnh! Thím hai đang nói chuyện với mày đấy! Mày có nghe thấy không vậy?! Tao ra lệnh cho mày lập tức kê đơn thuốc cho thím hai uống, mau chóng chữa khỏi cho bà ấy!" Diệp Đại Sơn thấy Diệp Hạnh vẫn thong thả thì tức đến nỗi không nói nên lời, thế mà còn ra vẻ ra lệnh quát tháo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT