“Dì cả, dì thứ, mặc dù Điềm Điềm cũng không nỡ xa mọi người nhưng bố mẹ chỉ có mình con, nếu con không đi cùng thì bố mẹ cũng sẽ nhớ con mất thôi.”
Tiếp đó Thái Văn Quân lại đổi một cách khác, bất kể thế nào thì câu trả lời của Điềm Điềm đều hoàn hảo, nhỏ tuổi như vậy mà không chê vào đâu được.
Ngay cả Tống Trinh và Lý Đoan Ngọc ở bên cạnh cũng phải nói: “Đoan Ngọc, chị xem đứa trẻ này nói chuyện sao mà không chê vào đâu được thế.”
Lý Đoan Ngọc cũng không nhịn được mà lắc đầu, cô bé này lớn lên e là còn lợi hại hơn cả bố mẹ.
Ban đầu là sinh nhật anh cả, cuối cùng thì lại thành Điềm Điềm cướp hết cả hào quang.
Nhưng Phương Tri Thư không để ý chút nào, cả tối cứ ôm Điềm Điềm, ngay cả ăn cơm cũng không buông tay.
Mãi đến khi sắp tan tiệc, trong nhà chỉ còn lại người nhà, Phương Tri Thư mới đặt cô bé xuống, gọi Phương Tri Ý đến bên mình, nhìn cô em gái nhỏ của mình với vẻ vô cùng không nỡ, chớp mắt mà cô em gái đã đến biên cương hơn mười năm rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play