"Không cần, anh nghỉ ngơi một lát là ổn thôi." Lâm Vĩnh Khang lắc đầu từ chối, ôm Ôn Gia Kỳ vào lòng, hôn lên vành tai cô ta nói: "Có em bên cạnh anh thật tốt."
"Hừ." Ôn Gia Kỳ tỏ vẻ đắc ý, nhưng cố tình bĩu môi nói: "Giờ mới biết em tốt à? Sau này anh còn gặp mấy cô minh tinh kia nữa không?"
"Anh với mấy cô minh tinh đó thật sự không có gì, báo chí toàn viết lung tung." Lâm Vĩnh Khang phủ nhận những tin đồn trước đây, rồi giơ tay nói: "Nhưng em yên tâm, sau này anh nhất định sẽ chú ý giữ khoảng cách với những người phụ nữ khác, không để cho phóng viên có cơ hội viết bậy."
Nói xong lại hôn Ôn Gia Kỳ một cái, hai tay di chuyển trên eo cô ta, cố tình hạ giọng gọi: "Bà xã..."
"Anh thôi đi!" Ôn Gia Kỳ cười khúc khích, chẳng mấy chốc, hai người đã hôn nhau say đắm.
Nửa tiếng sau, cuộc ân ái kết thúc, Lâm Vĩnh Khang khoác áo choàng tắm xuống lầu rót nước.
Uống cạn hơn nửa ly nước, hắn ta nhìn thấy hình bóng mình qua cửa sổ kính trong suốt của phòng bếp, vẻ mặt dần biến mất.
Hắn ta đã nói dối.
Hắn ta không hề quên cơn ác mộng của mình.
Trong giấc mơ đó, hắn ta đưa cho Trần A Muội một khoản tiền, tưởng rằng sau khi giúp giải quyết cái gọi là nguy cơ phá sản của thiếu gia thật kia, hắn ta có thể thoát khỏi, nhưng không ngờ đó mới chỉ là bắt đầu.
Hắn ta bị coi như máy rút tiền, dăm bữa nửa tháng lại bị người được gọi là bà nội uy hiếp, đòi tiền bằng thân phận thật.
Vì tiếp xúc thường xuyên, người của phòng hai, phòng ba theo dõi hắn ta đã phát hiện ra mối quan hệ của họ, thân phận của hắn ta bị vạch trần, hắn ta và người bị Trần A Muội tráo đổi trở về đúng vị trí của mình.
Hắn ta không biết trong giấc mơ đã trôi qua bao lâu, chỉ biết cuối giấc mơ hắn ta sống trong cảnh nghèo khổ, túng quẫn.
Trong một lần tình cờ, hắn ta gặp lại thiếu gia thật của nhà họ Lâm, đối phương lái chiếc xe mà hắn ta từng lái, trong xe chở người vợ từng là của hắn ta. Nhìn thấy hắn ta, đối phương bố thí đưa ra một tờ tiền giấy từ cửa sổ xe.
Nhìn tờ tiền đó, cả người hắn ta chìm trong sự bất mãn.
Dựa vào cái gì?
Rõ ràng tất cả đã từng là của hắn ta!
Nếu Trần A Muội vì muốn tốt cho hắn ta mà tráo đổi hắn ta và thiếu gia thật của nhà họ Lâm, vậy thì tại sao bà ta không thể tốt cho hắn ta đến cùng?
Tại sao lại đến khi hắn ta đang sống tốt thì lại phá vỡ cuộc sống yên bình của hắn ta, còn giả vờ nói rằng bà ta làm vậy cũng là bất đắc dĩ, vốn không muốn làm hắn ta khó xử.
Nếu không muốn làm hắn ta khó xử, thì đừng xuất hiện không phải tốt hơn sao?
Thậm chí ngay khi vừa tráo đổi thân phận của họ, bà ta nên trừ khử cái người gọi là thiếu gia thật kia, để đối phương không có ngày xuất hiện trước mặt người nhà họ Lâm!
Chuyện đã đến nước này, đừng trách hắn ta vô tình.
Lâm Vĩnh Khang nghĩ bụng, đặt mạnh cốc nước xuống bàn.
-
Sáng hôm sau, Ôn Nguyệt vẫn bị âm thanh thông báo của hệ thống đánh thức.
Độ hot của việc Ôn Vinh Sinh bị cắm sừng vẫn chưa hạ nhiệt, sáng nay các trang báo lớn đều đưa tin về chuyện này, các phương tiện truyền thông cũng có liên quan, không ít người chậm chân đến giờ mới đóng góp điểm ăn dưa.
Tính đến lúc Ôn Nguyệt tỉnh dậy, cô đã thu được hơn hai mươi lăm vạn điểm ăn dưa từ vụ này.
Mặc dù Hương Giang có vài triệu dân, vẫn còn rất nhiều người chưa hóng được, nhưng xét đến tính thời sự của tin tức, Ôn Nguyệt cho rằng điểm ăn dưa sẽ dừng lại ở khoảng ba mươi đến ba mươi lăm vạn.
Trừ khi sau này có thêm tình tiết bùng nổ mới, nếu không rất khó có đột phá lớn.
Nhưng Ôn Nguyệt không hề thất vọng, nghiêm túc mà nói thì đây mới là tin sốt dẻo đầu tiên cô dẫn dắt mọi người hóng, kiếm được hơn ba mươi vạn giá trị đã rất tốt rồi.