Nếu đến lúc đó Ôn Nguyệt không kiếm đủ điểm ăn dưa, thì chỉ có thể dựa vào tình cảm chung sống để đàm phán với anh, mấy năm nay cô đương nhiên phải thể hiện tốt, nếu không đến lúc đó hai người nhìn nhau chán ghét thì làm sao?

Nếu Dịch Hoài đồng ý cho mượn người, hoặc sẵn lòng giúp đỡ tìm kiếm vệ sĩ, thì có nghĩa là người này không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, cô cảm thấy mình có thể "làm càn" hơn một chút, tiếp tục thăm dò giới hạn của anh.

Tất nhiên, thả thính cũng có rủi ro "xôi hỏng bỏng không", ranh giới ở đâu thì cô phải tự mình cảm nhận.

Ấn định kế hoạch, Ôn Nguyệt bước ra khỏi bồn tắm, lau khô người rồi khoác váy ngủ. Ra khỏi phòng thay đồ, cô thấy cổ váy hơi trễ, chất liệu lại mỏng manh, khiến đường cong trước ngực lộ rõ quá mức.

Thế là cô chọn một chiếc áo khoác mỏng trong tủ đồ khoác thêm, kéo chặt che ngực, khoanh tay ngang eo giữ áo, rồi mới ra khỏi phòng, gõ cửa phòng bên cạnh.

"Cốc cốc cốc."

Không ai đáp, Ôn Nguyệt đợi một lát, gõ thêm ba tiếng nữa, lên tiếng: "Dịch Hoài, anh có trong phòng không?"

Hỏi xong đợi nửa phút, vẫn không có tiếng trả lời, không biết là không có ai hay là không muốn trả lời cô.

Ôn Nguyệt nghĩ bụng, định quay về phòng, lát nữa quay lại gõ cửa sau.

Nhưng cô vừa quay người thì cửa phòng phía sau mở ra, giọng Dịch Hoài vang lên: "Em tìm anh à?"

Ôn Nguyệt quay đầu lại, thấy người đàn ông đứng ở cửa khoác áo choàng tắm, tóc tai ướt át, rõ ràng là cũng vừa tắm xong, cô "ồ" một tiếng: "Em tưởng anh không có trong phòng."

"Ừ." Dịch Hoài không giải thích nhiều, giọng nhàn nhạt hỏi: "Có việc gì?"

"Đúng là có chút chuyện."

Ôn Nguyệt xoay người lại, đứng trước mặt Dịch Hoài, vốn định nhìn thẳng vào anh, nhưng đứng yên rồi mới phát hiện áo choàng tắm của anh buộc không chặt, để lộ cơ ngực săn chắc, ánh mắt cô bất giác lảng sang hai bên, do dự mở lời: "Chuyện là thế này, vừa rồi em để ý mấy anh vệ sĩ của anh."

Dịch Hoài đang đứng tự nhiên nghe vậy liền dựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực nhìn xuống người phụ nữ trước mặt, nhíu mày hỏi: "Em, để ý vệ sĩ của anh?"

"Đúng vậy, họ chắc là quân nhân giải ngũ nhỉ? Nhìn qua đã thấy rất lợi hại, anh có thể cho em mượn hai người bảo vệ em không? Tiền lương em trả." Nhấn mạnh xong chuyện tiền nong, Ôn Nguyệt xoa tay nói: "Tất nhiên, nếu anh đồng ý giới thiệu cho em mười, tám người cùng một đơn vị ra làm vệ sĩ thì càng tốt."

Nếp nhăn giữa hai lông mày Dịch Hoài dần dãn ra, trả lời rất dứt khoát: "Được, nhưng..."

"Anh có yêu cầu gì cứ nói!" Ôn Nguyệt vội vàng bày ra vẻ chăm chú lắng nghe.

"Sau này nói chuyện, cố gắng bớt vòng vo tam quốc lại."

Ôn Nguyệt: "Hả???"

-

Tuy thấy Dịch Hoài có hơi kỳ quặc, nhưng mượn được vệ sĩ khiến Ôn Nguyệt yên tâm hơn nhiều, đêm đó cô ngủ một giấc đặc biệt ngon lành.

Chỉ là cô ngủ ngon, nhưng Lâm Vĩnh Khang, người đang sống trong biệt thự của gia tộc vua tàu ở Vịnh Thâm Thủy, đêm đó lại ngủ không yên, nửa đêm giật mình tỉnh giấc.

Vì động tác quá mạnh, Ôn Gia Kỳ ngủ bên cạnh bị đánh thức, khó chịu hỏi: "Đêm hôm anh làm cái gì vậy?"

"Gặp ác mộng." Lâm Vĩnh Khang ôm mặt, thở hổn hển nói.

Ôn Gia Kỳ tỉnh táo hơn một chút, cũng ngồi dậy theo, bật đèn đầu giường hỏi: "Ác mộng gì thế?"

"Không nhớ rõ."

Lâm Vĩnh Khang quay đầu cười với Ôn Gia Kỳ, đưa tay sờ mặt cô ta hỏi: "Xin lỗi đã đánh thức em."

Ôn Gia Kỳ tính tình nóng nảy, Lâm Vĩnh Khang từ nhỏ cũng được nuông chiều, tính khí không nhỏ. Vì vậy, sau khi kết hôn, dù không đến mức ly thân như Ôn Nguyệt và Dịch Hoài, nhưng tình cảm của họ chưa bao giờ được coi là tốt đẹp.

Ngoài hai năm đầu mới cưới, đã lâu rồi Lâm Vĩnh Khang không dịu dàng như vậy.

Thế nên dù hơi bực vì bị đánh thức, nhưng nghe giọng hắn ta, Ôn Gia Kỳ không kìm được cảm giác ngọt ngào, nép vào lòng hắn ta nói: "Anh cũng không cố ý mà, nhìn sắc mặt anh không tốt, có cần gọi bác sĩ đến khám cho anh không?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play