Ý định ban đầu của anh là mong cô trong khoảng thời gian đó có thể "gột rửa" đầu óc, nhận ra sự thật và sống cho tử tế. Kết quả, khi anh trở về, cô đã chuyển đến căn biệt thự ở vịnh Thiển Thủy.
Hơn một năm sau đó, anh mấy lần đến biệt thự vịnh Thiển Thủy đón cô, nhưng cô không chịu về, còn nói anh chỉ là một cỗ máy kiếm tiền, suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào tiền bạc.
Đã vậy thì anh còn nói chuyện tình cảm với cô làm gì cho mệt, thôi thì nói thẳng chuyện lợi ích, hai người họ cuối cùng cũng miễn cưỡng duy trì được hòa bình.
Dịch Hoài cứ tưởng tình trạng này sẽ kéo dài cho đến khi Ôn Nguyệt đề nghị ly hôn, nào ngờ trước đó cô lại nghĩ thông suốt. Anh rất muốn hỏi một câu "Em không sao chứ?", nhưng nghĩ lại thôi, im lặng lắng nghe cô nói tiếp.
Ôn Nguyệt lại không hề thấy những lời mình nói có vấn đề gì. Cô chưa từng đọc qua nguyên tác, sau khi xuyên không mới được hệ thống cho biết là mình xuyên vào truyện, còn cốt truyện nguyên tác là do hệ thống thuật lại cho cô.
Nguyên tác có đến hàng triệu chữ, đương nhiên hệ thống không thể kể lại tỉ mỉ từng chi tiết cho cô nghe, mà chỉ tóm tắt những nội dung chính.
Về cuộc hôn nhân của nguyên chủ và Dịch Hoài, thông tin cô có được là nguyên chủ bị Ôn Vinh Sinh ép cưới, hai người cãi nhau vào ngày tân hôn, hôm sau Dịch Hoài đi công tác, sau đó hai người sống ly thân ba năm.
Theo Ôn Nguyệt thấy, trong cuộc hôn nhân này, nguyên chủ có thể hơi cực đoan, nhưng Dịch Hoài cũng không hoàn toàn vô tội, nếu phải phân định thì mỗi người chịu một nửa trách nhiệm.
Mặc dù những lời cô nói bây giờ có hơi vả mặt so với những lời lẽ gay gắt trước đây của nguyên chủ, nhưng cô có phải nguyên chủ đâu, nên giờ chẳng có chút ngại ngùng nào.
Thấy Dịch Hoài không lên tiếng, Ôn Nguyệt ung dung nói tiếp: "Nhưng ba năm qua chúng ta sống riêng, không có nhiều thời gian ở bên nhau, đột nhiên sống như vợ chồng son thì chắc chắn cả hai đều không thoải mái. Vì vậy, hay là chúng ta cứ ở phòng riêng cạnh nhau trước, ở chung lâu dần, có tình cảm rồi thì dọn về phòng chung sau có được không?"
Nếu không nảy sinh tình cảm thì đương nhiên không cần phải ở chung nữa rồi.
Tất nhiên, xét đến việc không biết đến năm nào tháng nào cô mới kiếm đủ điểm ăn dưa, Ôn Nguyệt cố tình lờ đi câu này.
Dịch Hoài dường như cũng không để ý đến điểm này, anh đồng ý ngay, còn gọi điện cho quản gia Lưu, nói: "Ông đưa Ôn tiểu thư đến phòng bên cạnh phòng tôi."
Quay sang nhìn Ôn Nguyệt, anh hỏi: "Mặc quần áo trước đây của em, không vấn đề gì chứ?"
Ôn Nguyệt không kén chọn, gật đầu: "Không vấn đề gì."
"Bảo người ta tìm quần áo trước đây của Ôn tiểu thư, mang đến phòng cô ấy." Nói xong, Dịch Hoài nói với Ôn Nguyệt: "Anh còn có việc, lên phòng làm việc trước, em cứ tự nhiên."
"Được."
Dịch Hoài vừa đi khỏi, quản gia Lưu liền nói với Ôn Nguyệt: "Mời theo tôi."
Căn biệt thự này được Dịch Hoài mua trước khi kết hôn với nguyên chủ. Lúc đó, anh đã là một đại gia nổi tiếng ở Hương Giang, tiền bạc rủng rỉnh, nên diện tích căn biệt thự cũng không hề thua kém nhà họ Ôn.
Tuy nhiên, nhà họ Ôn có ba căn biệt thự trên mặt đất, một lớn hai nhỏ, còn nhà họ Dịch thì có hai căn biệt thự kiểu Tây xây liền kề, nối với nhau bằng hành lang.
Dịch Hoài ở căn biệt thự bên trái. Sau khi chuyển đến, anh ngại sửa sang nhiều, chỉ thay một số đồ đạc, phong cách tổng thể thiên về phương Tây. Bố cục có hơi giống nhà họ Ôn, bước vào là phòng khách, cầu thang ở góc, cạnh cầu thang có hành lang dẫn đến phòng ăn, nhà bếp, phòng khách, v. v.
Phòng làm việc của Dịch Hoài cũng ở tầng một, và cũng là phía có thể nhìn thấy cảng Victoria.
Điều này không có gì lạ, nhà của các đại gia Hương Giang ở trên núi Thái Bình phần lớn đều nằm trên đường Bạch Gia và đường Thi Huân, nơi có thể nhìn thấy cảng Victoria.