Ôn Nguyệt rung động hỏi: [Thuê họ có đắt không?]

[Mấy vệ sĩ mà Dịch Hoài thuê, không tính tiền thưởng, thu nhập hàng năm khoảng hai mươi vạn. ]

Hiện tại mỗi tháng cô có thể nhận được 148 vạn tiền tiêu vặt, hôm nay lại moi được một khoản tiền tiêu vặt từ Ôn Vinh Sinh, sau này mỗi tháng có thể nhận được 198 vạn, làm tròn là 200 vạn.

Nguyên chủ là kiểu người sống tới đâu hay tới đó, nhưng cô không có nhiều ham muốn vật chất như vậy, hoàn toàn có thể chi ra một khoản tiền, thuê 8-10 đặc công xuất ngũ làm vệ sĩ.

Vấn đề là đặc công không phải cải trắng, không phải cô muốn thuê là thuê được, huống hồ quan hệ xã hội của cô đều ở Hương Giang, muốn tìm đặc công xuất ngũ hàng thật giá thật mà còn sẵn lòng đến Hương Giang e là không dễ.

Nhất là hiện tại cô đang rất cần vệ sĩ, dù sao thì kẻ chủ mưu trong vụ drama mà cô vừa hóng được là một tên tội phạm nguy hiểm.

Sau khi tin tức được đăng báo, cho dù nhà họ Lâm có thể lập tức vứt bỏ Lâm Vĩnh Khang - đứa con trai "chim khách chiếm tổ chim thước", thì hắn ta vẫn là con rể nhà họ Ôn, không thể lập tức trắng tay.

Trong nguyên tác, để quét sạch chướng ngại, hắn ta có thể mua chuộc sát thủ giết bà nội ruột của mình, kiếp này thân thế bị bại lộ, ai biết được hắn ta có chuyển lửa giận, muốn giết cô - người đã vạch trần hắn ta không?

Không thuê thêm vài vệ sĩ vây quanh, Ôn Nguyệt thật sự có chút sợ hãi.

Trong lúc Ôn Nguyệt suy nghĩ, một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề vội vã đi ra từ căn biệt thự, ông là quản gia của biệt thự, họ Lưu.

Ra ngoài, ông trước tiên gọi một tiếng "Cậu Dịch", đang định hỏi anh đã ăn tối chưa, ánh mắt đột nhiên quét đến Ôn Nguyệt, không khỏi trợn to mắt, ngây người vài giây mới gọi: "Ôn tiểu thư!"

Chào hỏi xong, mới hỏi lại câu vừa định nói.

"Chúng tôi đã ăn tối ở nhà họ Ôn rồi." Dịch Hoài vừa nói, vừa sải bước đi vào trong.

Quản gia Lưu lại không lập tức đi theo, mà nhìn về phía Ôn Nguyệt, mãi đến khi cô nhấc chân lên, mới đi theo sau cô vào nhà.

Vào nhà, quản gia Lưu nhanh chóng bảo người hầu đang đứng trong phòng khách đi rót nước, trong lúc đó hỏi qua sở thích của Ôn Nguyệt, bảo mang lên một cốc nước lọc.

Nước được mang lên, quản gia Hứa liền dẫn người hầu lui xuống.

Dịch Hoài nhìn Ôn Nguyệt hỏi: "Em muốn ở phòng nào?"

Rõ ràng, anh không có ý định hoàn toàn nghe theo Ôn Vinh Sinh, không chút gợn lòng mà cùng cô chuyển sang cuộc sống vợ chồng bình thường.

Ôn Nguyệt cũng nghĩ như vậy, nhưng cô không thể trực tiếp nói "Em cũng không muốn ở cùng anh", cô đến đây là để cải thiện quan hệ với Dịch Hoài, nói như vậy có vẻ hờn dỗi, sau này sống chung sẽ dễ xấu hổ.

Vì vậy, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Cha nói có lý, giữa chúng ta quả thực có rất nhiều hiểu lầm, em được giáo dục theo kiểu mới, trước đây chưa từng nghĩ mình sẽ bước vào một cuộc hôn nhân do cha mẹ sắp đặt, cho nên vẫn luôn hờn dỗi. Gần đây em đã thông suốt một số chuyện, cũng cảm thấy chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa, khi cha bảo em về đây ở, em đã không phản đối."

Nghe Ôn Nguyệt nói, trong mắt Dịch Hoài thoáng qua chút kinh ngạc.

Trước khi kết hôn, anh và cô không gặp nhau mấy lần, mặc dù mỗi lần gặp cô đều không biểu lộ cảm xúc, nhưng anh cho rằng tính cách cô vốn như vậy, dù sao thì anh cũng không thích cười.

Khi bàn chuyện kết hôn, cô cũng chưa từng tỏ ý phản đối.

Vì vậy, vào ngày cưới, khi biết cô kết hôn không cam tâm tình nguyện, thậm chí ánh mắt nhìn anh còn tràn đầy oán giận, trong lòng anh cũng rất khó chịu.

Không muốn kết hôn thì sao cô không nói sớm? Giấy tờ đã ký, đám cưới đã xong, giờ cô lại bảo chưa từng coi trọng anh, còn ra vẻ là người bị hại, có nực cười không?

Sự nghiệp của anh tuy không bằng nhà họ Ôn, nhưng tay trắng gây dựng được cơ đồ lớn như vậy, đương nhiên anh không phải dạng đàn ông nhu nhược, không có chính kiến. Thế nên ngay ngày thứ hai sau đám cưới, anh lấy cớ công ty để đi công tác.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play