Ôn Nguyệt không nói thêm, trực tiếp kéo cửa kính lên, bảo tài xế lái xe rời đi. Lần này, không còn phóng viên nào cản xe nữa.
Mặc dù họ đã quá quen với những mặt tối của ngành, nhiều người trong số họ đã quên mất lý tưởng ban đầu khi trở thành phóng viên, trở thành những cây bút lão luyện, không còn lạ gì với những luật lệ ngầm. Nhưng khi Ôn Nguyệt trực tiếp xé toạc lớp mặt nạ đó, ít nhiều trong lòng họ cũng dâng lên một tia xấu hổ.
Chính tia xấu hổ này đã khiến họ không còn mặt mũi nào để tiếp tục truy hỏi Ôn Nguyệt về cái gọi là sự thật.
-
Các phóng viên túc trực trước cổng biệt thự cứ tưởng Ôn Nguyệt sẽ dành cơ hội phỏng vấn cho phóng viên của công ty mình, đăng bài thanh minh trên tờ báo trực thuộc Tòa soạn báo Đông Giang.
Ừm... Ban đầu Ôn Nguyệt cũng định như vậy thật.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cô cảm thấy muốn khuấy động dư luận ở Hương Giang, để nhà họ Phùng phải tự chuốc lấy hậu quả, thì chỉ vài bức ảnh hay vài bài báo toàn chữ không thôi là chưa đủ. Tốt nhất là phải đưa được đoạn video từ camera hành trình lên sóng truyền hình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play