Ôn Gia Kỳ tức giận, bật dậy khỏi ghế sofa, chỉ vào bóng lưng họ rời đi, không dám tin hỏi: "Cha! Ôn Nguyệt sỉ nhục Vĩnh Khang như vậy, cha không đánh nó thì thôi, một câu nặng lời cũng không nói mà để nó đi như vậy sao!"
"Gia Kỳ, thôi bỏ đi." Lâm Vĩnh Khang lại tỏ ra thấu hiểu: "Anh tin em hai không cố ý, có lẽ chỉ là lỡ lời thôi, hơn nữa chúng ta là người một nhà, không cần thiết phải so đo nhiều."
"Sao có thể là lỡ lời được! Cha nhìn cái thái độ của nó xem, có giống lỡ lời không?" Ôn Gia Kỳ gắt giọng: "Với lại anh coi nó là người nhà, nhưng nó có coi anh ra gì không? Nó còn chẳng coi mẹ em ra gì..."
Trần Bảo Cầm nghiêm giọng: "Ôn Gia Kỳ! Con náo loạn đủ chưa!"
Trong phòng khách ồn ào, nhưng Ôn Nguyệt và Dịch Hoài bước ra ngoài như không hề nghe thấy, đứng ở cửa chờ quản gia Hứa sắp xếp xe đến.
Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc.
Ba chiếc xe dừng lại trước mặt, Ôn Nguyệt mới nhận ra Dịch Hoài không đến một mình, ngoài hai tài xế, còn có bốn vệ sĩ.
Trước khi lên xe, Dịch Hoài quay sang hỏi Ôn Nguyệt: "Em có muốn đi cùng xe với anh không?"
Biệt thự của Dịch Hoài cũng ở trên núi Thái Bình, tuy ở một con đường khác, nhưng lái xe qua đó không xa, ngồi xe nào Ôn Nguyệt cũng không quan trọng, chỉ hỏi: "Xe của em thì sao?"
"Để Tiểu Trần lái qua giúp em."
Dịch Hoài vừa nói, một người đàn ông đeo kính râm đen, mặc vest đen bước tới, gật đầu với Ôn Nguyệt: "Ôn tiểu thư."
Ôn Nguyệt đoán đây là Tiểu Trần, đưa chìa khóa trong tay cho anh ta: "Phiền anh rồi."
Tiểu Trần nhận chìa khóa, vội nói: "Ôn tiểu thư khách sáo quá."
Xe của Dịch Hoài thiên về kiểu xe thương vụ, không gian bên trong tương đối rộng rãi, tuy họ cùng ngồi ở hàng ghế sau, nhưng khoảng cách giữa hai người không gần, cơ thể không hề chạm vào nhau.
Điều này khiến Ôn Nguyệt cảm thấy an tâm, cô dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại tiếp tục chủ đề vừa rồi: [Con trai ruột của nhà họ Lâm bây giờ còn sống không?]
[Còn sống, mua chuộc sát thủ là tình tiết sau này trong nguyên tác, hôm nay Lâm Vĩnh Khang đã nhận được kết quả giám định ADN. ]
[Có giám định ADN sao?]
[Có nhé, hơn nữa còn có hai bản, một bản là của Lâm Vĩnh Khang và ông vua tàu, một bản là của thiếu gia thật và vua tàu. ]
Ôn Nguyệt phát hiện những người trong thế giới này khá hiểu biết, hễ có chút nghi ngờ về thân thế là đi giám định ADN ngay, trước đây Tiền Gia Minh cũng vậy, bây giờ Lâm Vĩnh Khang cũng thế.
Như vậy cũng tốt, đỡ rắc rối.
Ôn Nguyệt trầm ngâm: [Lâm Vĩnh Khang nảy ra ý định mua chuộc sát thủ từ khi nào?]
[Trước khi xuất phát đến nhà họ Ôn. ]
Tài liệu hệ thống nhận được không chi tiết đến vậy, nó tra cứu một chút rồi nói, [Khi Trần Bảo Cầm gọi điện cho Lâm Vĩnh Khang, hắn ta vừa nhận được kết quả giám định ADN và trở về căn nhà ở Vịnh Đồng La, sau khi cúp điện thoại, hắn ta mở kết quả giám định ra xem, xác nhận thân thế, trong lòng vô cùng đau khổ, đập phá không ít đồ đạc. Sau khi trút giận, hắn ta nảy ra ý định giết chết Trần A Muội và thiếu gia thật, che giấu thân thế, đồng thời quyết định bám chặt lấy Ôn Gia Kỳ, nên vội vàng đến nhà cô, tỏ ra thấp kém trước mặt Ôn Gia Kỳ, mong được cô ta tha thứ. ]
Ôn Nguyệt không nhịn được cảm thán: [Người này thật đáng sợ!]
Vịnh Đồng La nằm ngay trên đảo Hương Giang, khi không tắc đường, lái xe đến đó chỉ mất hai mươi phút, cho dù có tắc đường cũng không quá một tiếng.
Nói cách khác, Lâm Vĩnh Khang có thể chỉ mới quyết định giết Trần A Muội và con trai cả thật sự của vua tàu chưa đầy một tiếng trước, chưa đầy một tiếng sau, hắn ta đã có thể bình thản nói cười, không ai phát hiện ra điểm bất thường của hắn ta.
Tố chất tâm lý này thật đáng nể.
Ôn Nguyệt hỏi: [Trong nguyên tác, Ôn Gia Kỳ có biết thân thế của Lâm Vĩnh Khang không?]