Hệ thống biện minh: [Nhưng Trần A Muội chắc hẳn có tình cảm với thiếu gia thật, sau khi tốt nghiệp đại học, thiếu gia thật đi làm vài năm, dành dụm đủ tiền rồi cùng người khác hùn vốn mở công ty thương mại, trước đây làm ăn rất tốt, nhưng gần đây bị lừa, vốn liếng bị kẹt, cậu ấy cũng đang đối mặt với nguy cơ phá sản. Trần A Muội lo lắng cho cậu ấy, biết Lâm Vĩnh Khang sống rất tốt, liền lén liên lạc với hắn ta, muốn hắn ta giúp đỡ thiếu gia thật vượt qua khó khăn. ]
[Đúng vậy, bà ấy lo cho thiếu gia thật lắm! Thấy cậu ấy làm ăn thất bại, sắp phá sản, còn liều mạng đi cầu cứu cháu ruột là thiếu gia giả kia kìa!]
Mỉa mai xong, Ôn Nguyệt hừ lạnh một tiếng: [Nhưng sao bà ta không nghĩ đến việc nói ra sự thật, để thiếu gia thật trở về hào môn? Nói cho cùng, bà ta vẫn sợ ảnh hưởng đến địa vị của đứa cháu trai yêu quý của mình!]
Điều đáng ghê tởm nhất trên đời này không phải là kẻ xấu thuần túy, mà là những kẻ xấu đội lốt người tốt, bởi vì họ vừa làm việc ác, vừa nói "Tôi vô tội","Tôi đều là vì tốt cho cậu".
Thật nực cười!
[Cũng đúng ha. ]
Hệ thống bị Ôn Nguyệt thuyết phục: [Trần A Muội hình như chưa từng nghĩ đến việc nói ra sự thật. ]
Ôn Nguyệt không tiếp tục phân tích về Trần A Muội nữa, mà hỏi: [Sau đó thì sao? Lâm Vĩnh Khang có giúp không?]
Giọng hệ thống trầm xuống: [Không, sau khi Lâm Vĩnh Khang xác định mình là thiếu gia giả, đã thuê người đâm chết Trần A Muội, lại tìm người đẩy con trai ruột của nhà họ Lâm từ trên tầng thượng xuống, tạo hiện trường giả là cậu ấy không chịu nổi áp lực phá sản mà tự tử!]
[Hắn ta dám giết người!]
Ôn Nguyệt đột ngột ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Lâm Vĩnh Khang đang tươi cười đảm bảo với Ôn Gia Kỳ rằng hắn ta nhất định sẽ sửa đổi mọi khuyết điểm.
Có lẽ là do động tác của cô quá lớn, hoặc ánh mắt quá mức rõ ràng, Ôn Gia Kỳ nhanh chóng nhìn sang, theo ánh mắt của cô nhìn thấy Lâm Vĩnh Khang, liền nhíu mày hỏi: "Cô nhìn chằm chằm chồng tôi làm gì?"
Ôn Nguyệt theo phản xạ nói: "Để xem bộ mặt người dạ thú."
Sắc mặt Lâm Vĩnh Khang thay đổi đột ngột, Ôn Gia Kỳ càng tức giận đến mức hét lên: "Ôn Nguyệt!"
Mặc dù Ôn Vinh Sinh có ý kiến với Lâm Vĩnh Khang, nhưng nghe thấy lời này của Ôn Nguyệt vẫn không nhịn được nhíu mày: "Nguyệt Nguyệt, con ăn nói kiểu gì vậy, Vĩnh Khang dù sao cũng là anh rể con! Mau xin lỗi nó đi!"
Ngay khi vừa nói ra, Ôn Nguyệt đã biết mình quá kích động.
Nhưng vậy thì sao?
Biết những việc Lâm Vĩnh Khang đã làm, Ôn Nguyệt không hề cảm thấy mình mắng sai, càng không có ý định xin lỗi Lâm Vĩnh Khang, vì vậy không thèm để ý đến Ôn Vinh Sinh, quay sang hỏi Dịch Hoài đang ngồi bên cạnh: "Khi nào chúng ta về?"
Rõ ràng, Dịch Hoài không phải là người nhát gan sợ phiền phức, mặc dù không biết tại sao Ôn Nguyệt lại mắng Lâm Vĩnh Khang như vậy, nhưng vẫn nói: "Bây giờ đi luôn."
Nói xong quay sang Ôn Vinh Sinh: "Cha, chúng con về đây."
Có Dịch Hoài chống lưng, Ôn Vinh Sinh đương nhiên sẽ không ép Ôn Nguyệt xin lỗi, một là vì lĩnh vực hoạt động của tập đoàn Lệ Vinh và gia tộc vua tàu không liên quan gì đến nhau, nhưng lại hợp tác rất chặt chẽ với Dịch Thịnh;
Hai là Dịch Thịnh do một tay Dịch Hoài gây dựng, anh có quyền lực tuyệt đối trong tập đoàn, còn Lâm Vĩnh Khang chỉ là con trai cả của vua tàu, đến giờ còn chưa quản nổi một công ty con.
Ai quan trọng hơn ai, trong lòng Ôn Vinh Sinh có một cán cân.
Huống hồ Dịch Hoài và Ôn Nguyệt đã ly thân ba năm mà vẫn sẵn sàng ra mặt giúp cô, đây là một dấu hiệu tốt, là một người cha, đương nhiên ông rất vui khi thấy điều này, vì vậy gật đầu nói: "Được, về đến nhà gọi điện cho cha nhé."
Ôn Vinh Sinh gật đầu, Ôn Nguyệt và Dịch Hoài tất nhiên không nán lại thêm, đứng dậy đi ra ngoài.