Tạ Khinh Phùng không rõ Quý Tắc Thanh rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì, nhưng hắn vốn không định ép buộc y. Hắn sẽ luôn để lại cho Quý Tắc Thanh một con đường lui, y không chủ động nói, hắn cũng sẽ không gặng hỏi.
Quý Tắc Thanh vẫn ngoan ngoãn bung dù cho hắn, đôi mắt sáng như sao, khiến Tạ Khinh Phùng cũng không nỡ nói điều gì. Hắn cầm lấy áo choàng, mỉm cười nói: “Đi thôi, tiểu sư đệ.”
Theo thường lệ, hai người trọ lại trong cùng một khách điếm. Chỉ khác là lần này, Quý Tắc Thanh ngủ trên chiếc sập cách vách. Đến đêm, Tạ Khinh Phùng tỉnh giấc, chợt nghe tiếng cửa mở là Quý Tắc Thanh rời phòng.
Hắn mở mắt, im lặng chờ đợi, trong lòng hoài nghi tiểu sư đệ có khi nào sẽ bỏ mặc mình mà đi luôn. Hắn còn do dự không biết có nên xuống giường đuổi theo hay không. Nhưng chưa đầy hai khắc, cửa lại mở lần nữa. Quý Tắc Thanh trở về, toàn thân mang theo hơi lạnh của đêm tuyết. Y đứng yên bên giường hắn một lúc lâu, rồi mới chậm rãi trở về giường mình.
Tạ Khinh Phùng thở dài trong lòng. Hắn còn ngây ngốc mong rằng tiểu sư đệ sẽ lặng lẽ bò lên giường mình ngủ cùng một chỗ, ai ngờ Quý Tắc Thanh vẫn kiềm chế, tự trở về giường.
Không có tranh cãi, cũng chẳng có giận dỗi. Họ vẫn ăn uống, trò chuyện như thường, nhưng rõ ràng có gì đó đã thay đổi Quý Tắc Thanh không còn bám dính lấy hắn như trước. Sự thay đổi ấy kéo dài cho đến hôm sau, sau khi ăn xong, hai người lên đường trở về Thất Huyền Tông.
Lo lắng cho thương thế của Tạ Khinh Phùng, Quý Tắc Thanh đã thuê xe ngựa và xa phu suốt đêm, đi về phía nam.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play