Mọi người mặt mũi bầm dập, áo quần xộc xệch, lập tức vội vã bay trở về chỗ ngồi như chưa có chuyện gì xảy ra. Tạ Khinh Phùng mặt không biểu cảm, bước lên ngồi trên tọa chính điện mạ vàng cao cao tại thượng, từ trên cao nhìn xuống, khí thế bức người.
Hắn hơi hơi mỉm cười, giọng ôn hòa: “Bổn tọa tuy đang ở chỗ khác, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ các ngươi, hôm nay trở về là để nhìn xem tình hình thế nào.”
“Một năm không gặp, các vị… trải qua như thế nào rồi?”
Một câu nhẹ nhàng ấy vừa dứt, ai nấy đều hiểu rõ ý trong lời nói, lập tức bắt đầu tranh nhau báo cáo công việc, ai cũng không chịu chậm một bước.
Thôi Vô Mệnh bước ra đầu tiên, kính cẩn bẩm báo: “Trong thời gian Cung chủ vắng mặt, các vị Điện chủ đều nghiêm túc cẩn trọng, không dám lười biếng. Hiện tại toàn bộ khu rừng ma vật trong phạm vi trăm dặm quanh Tàng Kính Cung đã được chúng ta quản lý. Chúng đệ tử cũng đều tự thúc ép bản thân, chỉ săn giết ma vật để tu luyện, tuyệt không giết người hay gây hoạ. Thỉnh thoảng có dân chúng bị ma vật quấy nhiễu, bọn chúng cũng đã chủ động ra tay giúp đỡ.”
Tham Điện chủ sốt sắng chen lời: “Đúng đúng đúng! Dân làng còn mang trứng gà với khoai tây lên núi để cảm tạ chúng ta đó! Tất cả đều đã được chúng ta cẩn thận lưu lại cho Cung chủ!”
Tạ Khinh Phùng trong lòng nghĩ đến Quý Tắc Thanh người hiện giờ chuyên lo chuyện bếp núc bên cạnh hắn, thật không thấy hứng thú gì với trứng gà và khoai tây. Hắn khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Những thứ đó không cần đưa lên đây, các ngươi tự giữ mà dùng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play