Tạ Khinh Phùng, người này, vốn dĩ không tuân theo đạo lý luân thường, càng không để bản thân chịu thiệt thòi. Tiểu sư đệ nếu khăng khăng là thẳng nam, dùng xong sư huynh liền vứt bỏ, hắn cũng muốn chơi xong liền chạy.
Trở lại phòng, Tạ Khinh Phùng mới phát giác lọ thuốc trị thương vốn định đưa cho Quý Tắc Thanh vẫn còn trong tay áo. Nhưng vừa mới rời khỏi cửa, nào có đạo lý quay lại, nghĩ đến hôm nay hay ngày mai đưa cũng chẳng khác biệt là bao, hắn liền tiện tay đặt thuốc lên bàn.
Sau đó, hắn ung dung ngồi tĩnh tọa, mở điển tịch lật xem, ánh nến bập bùng soi lên từng hàng chữ cổ, ánh mắt thong dong. Đợi đến đêm khuya tĩnh mịch, y mới gấp sách, ngả người ngủ một giấc ngon lành, không mang mảy may lo lắng trong lòng.
Nào ngờ, cách vách lại có người tâm loạn như ma, nằm nghiêng trên giường, mắt không rời khỏi xà nhà, ánh nhìn thẫn thờ như muốn xuyên thấu trần gỗ.
Quý Tắc Thanh trằn trọc trở mình, tâm ý rối ren, phảng phất như có lửa đốt trong lòng ngực, hơn nửa đêm vẫn chưa thể yên giấc, mãi đến khi trời gần sáng, mới mơ hồ chìm vào một giấc ngủ nặng trĩu bất an.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Trường Thí Luyện rộng mở, Thất Huyền Tông đã loạn thành một nồi cháo heo. Tạ Khinh Phùng sớm rời giường, lại như cũ đến thiện phòng của Kiếm Tông kiếm chút gì đó ăn sáng, còn thuận tiện mang theo một phần cho Quý Tắc Thanh.
Chính ngọ, mặt trời lên cao, cửa phòng đối diện vẫn đóng chặt, Quý Tắc Thanh là đệ tử chăm chỉ nhất của Kiếm Tông, mỗi sớm mặt trời còn chưa lên đã đến võ đài luyện kiếm, sinh hoạt cực kỳ quy củ, rất ít có ngủ nướng thói quen.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play