Tạ Khinh Phùng thầm thở dài trong lòng quả nhiên người này từ đầu đến cuối chỉ một lòng nhớ thương miếng ngọc ấy. Nhưng thứ hắn không muốn đưa, thì Quý Tắc Thanh dù có giở trăm trò cũng không được.
Hắn nhàn nhạt nói: “Ngọc bội gì chứ? Rõ ràng là của ta.”
Quý Tắc Thanh lập tức cãi: “Ngươi tặng cho ta rồi, là của ta!”
Tạ Khinh Phùng giương mắt nhìn y, thản nhiên đáp: “Miếng ngọc đó ta tốn biết bao công phu mới sửa được, không tặng nữa.”
Nghe vậy, Quý Tắc Thanh liền nóng nảy, cắn môi rối rắm một lúc, cuối cùng nắm lấy cổ áo Tạ Khinh Phùng, hung hăng nói: “Nếu ngươi không đưa... ta sẽ không thả ngươi ra!”
Tạ Khinh Phùng vẫn nằm im bất động, mắt khẽ cong cười như không cười, lặng lẽ nhìn người trên người hắn.
Quý Tắc Thanh cúi người, mạnh mẽ hôn lên môi Tạ Khinh Phùng mấy cái, từng chút từng chút như muốn khắc dấu ấn lên đó, hôn đến mức Tạ Khinh Phùng ngây ra. Y nửa thật nửa đùa, khàn giọng nói: “Nếu ngươi còn không đưa cho ta, ta liền hôn chết ngươi… Ngươi có sợ không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT