Y ngồi trên chủ tọa mạ vàng lộng lẫy, khí chất nhàn tản, mà Tạ Khinh Phùng lại không chút để tâm đến thân phận, kéo ghế ngồi cạnh y, dáng vẻ chẳng khác gì một nam sủng cần mẫn chịu khó, lúc nào cũng tận tâm tận lực hầu hạ.
“Cung chủ, chính đạo đã truyền tin, nguyện ý lui binh, đồng thời cam kết từ nay nước giếng không phạm nước sông với Tàng Kính Cung. Ngài thấy thế nào?” Hai vị Điện chủ, người thì băng lãnh, kẻ thì nghiêm cẩn, lúc này đều đang chờ chỉ thị.
Tạ Khinh Phùng đang cúi đầu lột quýt, không nhanh không chậm đáp lời: “Muốn lui là lui, chẳng phải quá tiện nghi cho bọn họ rồi sao? Mặt mũi Tàng Kính Cung còn để đâu?”
Hai vị Điện chủ trầm ngâm, gật đầu phụ họa: “Cũng đúng là như thế.”
Lột xong quả quýt, Tạ Khinh Phùng liền đưa phần múi ngọt vào tay Quý Tắc Thanh: “Ăn đi.”
Quý Tắc Thanh hơi ngẩn ra, rồi vẫn thuận theo mà nhận lấy, cắn một miếng liền nhíu mày: “Chua quá.”
Tạ Khinh Phùng cầm lại, ăn thử một múi: “Quả thật hơi chua. Đừng ăn cái này, ta lột cho ngươi quả khác.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play