Quý Tắc Thanh giận đến phát run, cả người cuộn trong chăn như cái bánh tét, vừa giận vừa ngượng. Y sờ xuống dưới, phát hiện da thú vẫn rất sạch sẽ, mới nhớ tới chuyện quan trọng. Sắc mặt càng đỏ, vừa xấu hổ vừa phẫn nộ: “Ngươi không chỉ khiến da thú bị dơ, còn để ta nằm trên đó mà ngủ! Tạ Khinh Phùng, rốt cuộc ngươi đang tính toán cái gì?!”
Tạ Khinh Phùng lại chậm rãi nói: “Tiểu sư đệ à, ngươi có phải tức quá nên hồ đồ rồi không? Da thú rõ ràng là do chính ngươi làm dơ, liên quan gì đến sư huynh chứ?”
“Ngươi——” Quý Tắc Thanh nghẹn lời, há miệng muốn phản bác, lại chẳng nói ra được câu nào, chỉ có thể trừng mắt lườm hắn.
Tạ Khinh Phùng thấy thời cơ chín muồi, vội vàng giơ tay nhận sai, bộ dáng rất biết tiến biết lùi: “Được rồi, được rồi, là sư huynh không đúng.”
Hắn chỉ tay về phía tấm thảm: “Sư huynh đã thi pháp làm sạch rồi, giờ nhìn xem… không khác gì thảm mới. Nằm lên vừa sạch vừa ấm, không còn vết bẩn nào nữa.”
Quý Tắc Thanh bán tín bán nghi duỗi tay sờ thử, quả nhiên mịn màng sạch sẽ, trong lòng nguôi giận đôi phần. Lại nghĩ tới bản thân ngủ mê ba ngày, mặt vẫn hơi nóng: “Lúc ta… lúc ta ngủ, ngươi có giúp ta tắm không?”
(Kỳ thực là hôn mê bất tỉnh.)

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play