Sau đó, hai người mang đồ vật rời đi, trước khi đi còn khóa chặt cửa, chỉ còn lại một người. Tạ Khinh Phùng nhớ rõ tên hắn ta là Vân Anh. Vì ít nói nhảm nhưng ánh mắt lại rất tinh tế và chu đáo, hắn ta thường giúp Tạ Khinh Phùng mài mực, chép sách, tìm đọc các điển tích.
Vân Anh quỳ trên tấm thảm màu son, khuôn mặt thanh tú nhưng ăn mặc cực kỳ lộng lẫy. Hắn ta quay đầu liếc nhìn Tạ Khinh Phùng, người đang bị trói trên xe lăn đội khăn voan, rồi lại nhìn Quý Tắc Thanh, gương mặt đỏ bừng khác thường, nhẹ nhàng gọi một tiếng “Cung chủ”.
Nhìn sắc mặt hắn ta, Tạ Khinh Phùng càng thấy chuyện này kỳ lạ hơn. Hắn liếc nhìn Quý Tắc Thanh, nghe y hỏi: “Nghe nói ngươi trước kia hầu hạ Tạ Khinh Phùng không ngơi nghỉ?”
Vân Anh đáp nhẹ: “Ân, ngày đêm không nghỉ.”
Quý Tắc Thanh gật đầu tán thành: “Thực sự rất tốt.” Rồi liếc Tạ Khinh Phùng một cái, vừa như thăm dò vừa như muốn bắt lỗi, ánh mắt như muốn bắt quả tang hắn nói dối.
Quý Tắc Thanh ngồi xuống mép sập, nói tiếp: “Ngươi trước kia hầu hạ Tạ Khinh Phùng như thế nào, thì bây giờ sẽ hầu hạ ta như vậy.”
Tạ Khinh Phùng trong lòng thầm nghĩ, hóa ra là vì chuyện này, liền thở dài nhẹ nhõm. Lúc đó, Vân Anh từ từ ngồi dậy trên nền đất, bưng một đĩa nho đặt lên bàn, vừa e lệ vừa ngượng ngùng bước đến bên cạnh Quý Tắc Thanh, nói: “Cung chủ, xin mời dùng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT