Vậy là Quý Tắc Thanh đẩy xe lăn đưa hắn lên thuyền. Hai người ngồi ở đầu thuyền, còn ông lão chèo thuyền ở phía đuôi. Chỗ họ ngồi lại là vị trí tốt nhất để ngắm cảnh, bên tai là tiếng rao bán rộn ràng của người buôn bán, xen lẫn tiếng mái chèo rẽ nước vang lên đều đều. Khung cảnh ấy yên bình, như rời xa mọi thị phi tranh đấu, lặng lẽ nép mình trong một góc trần thế.
Tạ Khinh Phùng ngồi trên xe lăn, nhìn ra mặt sông phía trước, đang định mở lời thì nghe Quý Tắc Thanh nói: “Đệ tử tiên môn tấn công Tàng Kính Cung vẫn còn đang giao chiến ở rìa Ma Lâm. Nghe nói có người đã đột nhập doanh trại địch, nếu thuận lợi thì chẳng bao lâu nữa sẽ giành được thắng lợi. Sư huynh nay đã tỉnh lại, chi bằng mấy ngày nữa trở về Tàng Kính Cung nghỉ ngơi, chờ mọi chuyện lắng xuống rồi tính tiếp.”
Lời nói nghe ra, dường như Quý Tắc Thanh không định tiếp tục ngồi trên vị trí Cung chủ.
Tạ Khinh Phùng trầm mặc trong chốc lát, rồi mở miệng hỏi: “Ngươi bây giờ đã là Cung chủ, quyền trong tay, lại nói buông là buông, ngươi thực sự có thể dễ dàng trao vị trí đó cho người khác sao?”
Quý Tắc Thanh nghiêng đầu cười nhẹ: “Nếu sư huynh bây giờ là người của ta, thì ta đem cả vị trí Cung chủ dâng cho sư huynh, có gì mà không được?”
Tạ Khinh Phùng bật cười: “Nếu ngươi còn như vậy nữa, ta thật phải nghi ngờ ngươi lúc trước một thân một mình gia nhập Tàng Kính Cung, đoạt lấy ngôi vị Cung chủ, vốn là vì giữ lại cho ta.”
Quý Tắc Thanh mím môi, không đáp. Không rõ lời ấy có chạm đến nỗi lòng hay không, chỉ thấy ánh mắt y thoáng trầm xuống, rồi lại cụp mi như che giấu mất mát khó nói thành lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT