“Cung chủ bớt giận, cớ gì phải giận dữ vì một người đã chết, chẳng phải là vô ích sao?”
Quý Tắc Thanh tức giận đến đột ngột, không ai biết nguyên do. Các thuộc hạ trong cung đều sợ hãi, quỳ xuống sát mặt đất, chỉ có Thôi Vô Mệnh và Tạ Khinh Phùng vẫn đứng thẳng. Thôi Vô Mệnh cúi xuống nhặt lên ngọc bội đã vỡ thành hai nửa trên mặt đất, rồi cung kính đưa cho Quý Tắc Thanh.
Thấy người đến là Thôi Vô Mệnh, Quý Tắc Thanh không khỏi thu liễm thần sắc, nhận lấy ngọc bội và hỏi: “Đã trở lại?”
Tạ Khinh Phùng bước theo phía sau, nhìn thấy rõ ràng rằng ngọc bội bị Quý Tắc Thanh quăng xuống đã vỡ thành hai nửa. Đây là chiếc ngọc bội mà trước kia Tạ Khinh Phùng đã tặng cho Quý Tắc Thanh, dùng để lưu trữ vật phẩm.
Thôi Vô Mệnh trả lời: “Ân, Cung chủ phân phó, thuộc hạ không dám chậm trễ.”
Quý Tắc Thanh khẽ cười: “Ngươi ngoài miệng không dám, trong lòng không biết như thế nào.”
Thôi Vô Mệnh cảm thấy căng thẳng trong lòng nhưng vẫn cung kính đáp: “Thuộc hạ không dám, thỉnh Cung chủ minh dám.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT