Trọng Diệp thở dài một tiếng: “Đại công tước à, ngài thật sự không có khiếu làm chuyện xấu.”
Sao lại nghĩ đến việc ném tượng gỗ nhỏ xuống gầm bàn chứ? Như vậy không phải rất dễ bị mình phát hiện sao?
Detrie ra chiều suy tư nói: “Em nói rất đúng.”
“Vậy sao ngài lại muốn ném nó đi?” Trọng Diệp mơ hồ nhận ra điều gì đó.
“Vì nó mà em không để ý đến ta.” Detrie cụp mắt xuống, Trọng Diệp thế mà lại nghe ra vài phần tủi thân trong giọng nói của hắn. Giống như một tiểu đáng thương đang lên án tra nam thay lòng đổi dạ.
Trọng Diệp vì liên tưởng này mà 囧 trong giây lát. Đại công tước sao lại là tiểu đáng thương được chứ, ngài ấy là hoa ăn thịt người thì đúng hơn. Cậu sờ sờ cổ mình, vết đỏ trên đó vẫn còn hơi đau.
Nhưng khi bắt gặp đôi mắt vàng ấm áp mềm mại kia nhìn sang, cậu không khỏi cảm thấy có chút chột dạ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play