Cát Song kiểm tra cửa sổ lần cuối, vẫy tay với Trọng Diệp và thú Kate: “Tạm biệt, tôi ra ngoài đây, lát nữa sẽ về.”
Hôm nay là ngày 10 tháng 9, đúng là ngày tân sinh viên Học viện Quân sự tham dự lễ khai giảng, cũng là "ngày chịu khổ" mà Cát Song đã lo lắng bấy lâu.
Ngồi trong đại lễ đường của Học viện Quân sự, Cát Song nhìn quanh bốn phía, phát hiện không ít đồng bào Thủy tộc cũng lo lắng sốt ruột như cô. Họ nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười khổ ngầm hiểu trong lòng.
Trạng thái này kéo dài mãi cho đến khi Đại công tước Detrie xuất hiện. Nói thật, tuy tiếng tăm không tốt, nhưng nhan sắc của ngài ấy vẫn rất "ổn áp".
Giống như Diệp Công thích rồng, Cát Song chỉ dám "liếm" nhan sắc qua máy tính quang học thì được, chứ thật sự thấy người thật thì cô lại tránh né ánh mắt, không dám nhìn thẳng ngài ấy.
Cô cũng không lắng nghe xem Đại công tước Detrie rốt cuộc nói gì, mãi mới chờ được bài diễn thuyết kết thúc, Đại công tước Detrie rời đi, Cát Song mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng bàn tán của mấy người Thủy tộc bạo gan xung quanh truyền vào tai cô:
“Đại công tước Detrie cũng đâu có đáng sợ như lời đồn nhỉ.” “Người thật trông đẹp hơn ảnh nhiều nha, giọng cũng hay nữa.” “Tôi còn có ảnh ngài ấy mặc quân phục học viện nè, các cậu muốn xem không?” “Muốn xem, muốn xem!” …
Cát Song lặng lẽ tránh xa họ một chút: Mấy người cũng thay đổi nhanh quá đi?
“Ra ngoài lâu như vậy, không biết bé đáng yêu có nhớ mình không.” Cô lẩm bẩm.
Không để ý đến những lời bàn tán đó nữa, cô chỉ một lòng muốn mau chóng về tiệm. Nhưng khi trở lại khu phố ngầm, đứng trước cửa hàng quen thuộc, Cát Song lại sững sờ.
“Khoan đã, có chuyện gì xảy ra vậy?!”
Cô chỉ mới ra ngoài một chuyến, sao lúc quay về biển hiệu cửa hàng lại không thấy đâu, cửa cũng không mở được?!
Cô lo lắng đến mức đi vòng vòng tại chỗ, đột nhiên nhớ ra mấy hôm trước chủ cửa hàng đã ứng trước cho cô một khoản lương, trong đầu không khỏi nảy ra một suy đoán đáng sợ: Chủ cửa hàng… không phải là đã bỏ trốn rồi chứ? …
Xung quanh tối đen như mực, không gian đang ở khẽ rung lắc. Cảnh ngộ tương tự, đây là lần thứ hai Trọng Diệp trải qua.
Còn lần đầu tiên là lúc bị xách đến cửa hàng thú cưng.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý đổi chủ, nhưng cậu không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy. Nhưng cũng may, "con mèo lớn" còn ở bên cậu, điều này khiến cậu thoáng có chút an ủi tâm lý.
"Con mèo lớn" đã có kinh nghiệm vài lần, tha cậu lại gần, dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu cậu. Nó nhận ra sự bất an ngấm ngầm của Trọng Diệp, lấy đó làm sự an ủi thầm lặng.
Theo nó thấy, đây chỉ là một lần sang tay bình thường mà thôi. Nó và tên nhóc có thể sẽ bị sang tay đến một cửa hàng thú cưng khác, hoặc là bị người mua về, trở thành thú cưng nuôi trong nhà.
Dù là tình huống nào cũng chẳng có gì đáng lo.
Yên tâm, dù xảy ra chuyện gì, còn có ta ở đây mà. Làm đại ca, chắc chắn phải che chở tiểu đệ rồi.
Trọng Diệp vòng tay ôm lấy nó, cảm giác lông xù mang lại cho cậu chút an ủi. Gương mặt áp vào bộ lông dài dày mượt của "con mèo lớn", cậu từ từ thở ra một hơi.
Cảm giác vận mệnh không nằm trong tay mình thật sự quá tệ. …
Phi thuyền cất cánh, sắp quay về Tinh cầu Quang Minh. Hầu Thăng mắt tinh nhìn thấy con trai đi ngang qua hành lang, tay còn cầm một chiếc lồng sắt rất lớn được che bằng vải đen.
“Đứng lại!” Ông ta quát một tiếng. Hầu Diệu nghe tiếng dừng lại, nghiêng đầu nhìn ông ta: “Sao vậy ba?”
“Con lại mua cái gì đấy?” Hầu Thăng nhíu mày hỏi.
“Không có gì, hai món đồ chơi nhỏ thôi.” Hầu Diệu cười hề hề nói.
Hắn dù có ngang ngược đến đâu cũng không dám nói với ba mình là hắn kiếm được một người Lam Tinh.
Ngay từ vài thập kỷ trước, Long tộc đã thúc đẩy việc lập pháp. Công ước giữa các vì sao quy định, việc buôn lậu, buôn bán, lén lút mua người Lam Tinh sẽ bị kết án.
Kết án thì hắn thực ra không sợ. Nhà tù giữa các vì sao bây giờ, chỉ cần chuẩn bị tốt, đãi ngộ cũng không tệ, dù có bị nhốt trong đó đến chết hắn cũng không sợ.
Nhưng hắn lại không thể không e dè sự trả thù của Long tộc. Mấy năm trước có một kẻ quyền quý không biết điều, ỷ vào quyền thế trong nhà nhất quyết đòi mua bằng được một người Lam Tinh từ Viện Khoa học. Bây giờ mười mấy năm trôi qua, còn ai nghe đến tên gia tộc đó nữa? Đã sớm bị chôn vùi trong cát bụi vũ trụ.
Hầu Thăng nghe xong câu trả lời của hắn, cảnh cáo: “Con tốt nhất nên biết kiềm chế một chút, đừng như lần trước, còn muốn ba phải đi dọn dẹp hậu quả cho con.”
Ông ta đang nói đến lần trước Hầu Diệu nhìn trúng một sinh vật quý hiếm có chủ, liền ngang nhiên cướp từ tay người ta về. May mắn ông ta xử lý kịp thời, đối phương cũng chỉ là một thường dân không quyền không thế, chuyện này không bị truyền ra ngoài, nếu không con đường làm quan của ông ta chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
“Biết rồi ba.” Hầu Diệu cười cợt nhả, cũng chẳng để lời ông ta vào lòng.
Còn chuyện lần trước xảy ra cái gì, hắn đã sớm quên mất.
Hắn xách lồng sắt về phòng mình, đặt nó lên bàn. Sau đó hưng phấn xoa xoa tay, rồi từ từ lật một góc tấm vải đen lên, ghé đầu nhìn vào.
Trọng Diệp vốn đang dựa vào người thú Kate, cảm nhận được có ánh sáng lọt vào. Vừa ngẩng đầu lên, cậu liền thấy một đôi mắt sáng đến đáng sợ. Ánh mắt đó lộ vẻ cuồng nhiệt khó hiểu, như kim châm hữu hình đâm vào người, khiến Trọng Diệp giật bắn mình.
Hầu Diệu rất hài lòng với thú cưng mới của mình. Hắn cười ha ha ha, giật mạnh tấm vải đen trên lồng sắt ra, không ngoài dự đoán mà thấy được vẻ kinh hãi trên mặt người Lam Tinh.
Đối phương càng sợ hãi, hắn lại càng vui vẻ.
Thú Kate bật dậy, chắn Trọng Diệp ở phía sau. Mũi nó khụt khịt vài cái, ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Nó cong người lên, toàn thân lông dựng đứng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đe dọa.
“Không tệ, cảm giác khá nhạy bén nhỉ.” Hầu Diệu nheo mắt lại, vừa nói vừa như suy nghĩ gì đó, “Xem ra, tình cảm của chúng mày thật tốt đấy.”
Đợi đến khi hắn ra tay với một đứa, tiếng gào thét giận dữ và tiếng khóc ai oán vì bất lực ngăn cản của đứa còn lại cũng sẽ trở thành một thứ gia vị tuyệt diệu.
Hắn mở cửa lồng, vừa định xách cả hai ra, con thú nhỏ bị trói bên cạnh đột nhiên kêu lên một tiếng, khiến hắn phân tâm trong chốc lát. Thú Kate liền chớp lấy thời cơ này, ngoạm lấy cổ áo Trọng Diệp, đột ngột nhảy ra ngoài, nhảy thẳng đến chiếc kệ bên cạnh bày đủ loại "dụng cụ tra tấn".
"Dụng cụ tra tấn" bị nó quét trúng, rơi loảng xoảng xuống đất, trong đó có cả chiếc cùm nhỏ mà Hầu Diệu đặt làm riêng cho người Lam Tinh. Hầu Diệu kêu "Ối chà ối chà", xót xa nhặt chiếc cùm lên, kiểm tra xem trên đó có bị hư hại không.
Hắn rất yêu quý những "công cụ" sáng tạo tác phẩm nghệ thuật này.
Thú Kate ngồi trên chiếc kệ cao, căng thẳng nhìn chăm chú vào từng cử động của hắn. Trọng Diệp được nó che chở dưới thân, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, vẻ mặt cũng nghiêm trọng không khác gì nó.
“Chúng ta… gặp phải kẻ biến thái rồi.” Cậu nhẹ giọng nói.
Chỉ cần nhìn "dụng cụ tra tấn" rơi vãi đầy đất, còn có con thú nhỏ lông dính máu trên mặt đất kia, đều tạo nên một bầu không khí âm u khủng bố. Không khó để đưa ra kết luận – tên này, là một kẻ cuồng ngược đãi chính hiệu.
Đầu mũi Trọng Diệp dường như ngửi thấy vài tia mùi máu tanh. Tiếng xích leng keng, tiếng kêu thảm thiết của thú nhỏ, cùng với gương mặt Hầu Diệu trông vô cùng âm u đáng sợ dưới bóng tối, đều khiến cậu không rét mà run.
Tim cậu đập thình thịch. Trước khi đến nơi này, sống trong xã hội hòa bình, cậu tuyệt đối sẽ không gặp phải tình huống này.
Bởi vì mục tiêu của kẻ cuồng ngược đãi thường là phụ nữ, trẻ em tay trói gà không chặt, hoặc là động vật, sẽ không ra tay với một người đàn ông trưởng thành.
Nên cậu không hề có chút kinh nghiệm ứng phó nào.
Nhân lúc kẻ cuồng ngược đãi kia không chú ý đến họ, Trọng Diệp cố gắng trấn tĩnh lại, suy nghĩ đối sách.
Trông chờ kẻ cuồng ngược đãi lương tâm trỗi dậy mà tha cho họ là không thể nào, họ chỉ có thể dựa vào sức mình, tìm thời cơ bỏ chạy.
Đúng, bỏ chạy!
Đúng lúc này, cửa cảm ứng kêu "Tít" một tiếng mở ra, một người trông như người hầu đứng ở cửa: “Thiếu gia, lão gia mời Đại công tước Detrie đến phi thuyền chúng ta, ông ấy bảo ngài ra ngoài tiếp khách…”
“Đóng cửa lại–!” Đồng tử Hầu Diệu co rút lại, quát lên lạnh lùng như một phản xạ có điều kiện.
Chính là lúc này!
Trọng Diệp ôm chặt cổ "con mèo lớn". Thú Kate như nhận được mệnh lệnh, lao ra ngoài nhanh như tên bắn!
Ngoài cửa là một hành lang dài. Trọng Diệp nhanh chóng liếc nhìn, quyết đoán nói: “Đi bên phải!”
Xem dấu vết trên thảm, người hầu kia hẳn là đến từ lối bên trái.
Thú Kate liền quăng cậu lên lưng mình, nhanh chóng lao đi.
Tốc độ chạy của nó cực nhanh. Trọng Diệp bám chặt vào bộ lông dài trên cổ nó, bên tai là tiếng gió rít gào, xen lẫn tiếng gầm giận dữ của Hầu Diệu: “Bắt lấy chúng nó!”
Phía sau là tiếng bước chân hỗn loạn.
Người Lam Tinh chạy mất, Hầu Diệu trút hết tức giận lên người hầu đến truyền tin: “Đều tại ngươi! Ngươi có biết thứ chạy mất là gì không? Ai đến mà quan trọng như vậy…”
Lời hắn nghẹn lại trong cổ họng, vì hắn đột nhiên nhớ ra, người hầu nói người kia là – ĐẠI, CÔNG, TƯỚC, DE, TRIE!
Hai chữ "Long tộc" hiện lên trong đầu hắn, khiến hơi thở hắn chợt ngưng lại.
“Mau! Mau bắt người Lam Tinh kia về!” Hắn sốt ruột hét lên. Người hầu hiểu rõ tính nghiêm trọng của tình hình cũng nhanh chóng hạ lệnh phong tỏa các khu vực.
Hầu Thăng chờ mãi không thấy Hầu Diệu đến, ngay cả người hầu truyền lời cũng không thấy bóng dáng, trong lòng dần dần tích tụ một cơn tức giận.
Đứa con bất hiếu kia! Chắc chắn lại mải mê với món đồ chơi nhỏ mới kiếm được, đến lời ta nói cũng không thèm nghe!
Trên mặt ông ta cố gắng nặn ra một nụ cười, vừa muốn giải thích, liền nhận được một tin nhắn trên máy truyền tin. Ông ta liếc nhìn, tim như lỡ một nhịp.
“Xin lỗi, thằng con tôi đột nhiên bệnh trở nặng, e là không thể ra tiếp đãi ngài được. Xin thứ lỗi cho sự chậm trễ của chúng tôi.” Hầu Thăng cố giữ vẻ trấn tĩnh bề ngoài, nhưng trong lòng vừa kinh vừa giận.
Đứa con bất hiếu kia, ăn gan hùm mật gấu rồi sao?! Dám ra tay với người Lam Tinh, lại còn chọn đúng lúc này!!
“Không sao.” Đại công tước Detrie thờ ơ nói.
Nếu không phải hệ thống động lực phi thuyền của hắn xảy ra vấn đề, cần kiểm tra sửa chữa, hắn cũng sẽ không nhận lời mời của vị chính khách mặt đầy nịnh nọt này.
Nhưng vừa bước vào chiếc phi thuyền này, hắn liền nảy sinh một cảm ứng kỳ diệu.
Trực giác mách bảo hắn, trên chiếc phi thuyền này tồn tại thứ gì đó cực kỳ hấp dẫn mình.
Trong lòng như có móng vuốt nhỏ cào nhẹ, mặt hắn không biểu cảm, nhưng thực tế lại hơi đứng ngồi không yên.
Quản gia Leiden nhìn hắn lớn lên từ nhỏ. Người khác không phát hiện được sự khác thường của người đàn ông, nhưng ông chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu.
Trước đây chưa từng thấy chủ nhân có dáng vẻ này. Nói câu đại bất kính, người đàn ông bây giờ giống như một chú chó con ngửi thấy mùi xương, nóng lòng muốn lao ra tìm cho được khúc xương đó, ngậm vào miệng.
Quản gia vô cùng tò mò, ông nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy, chủ nhân?”
“Không có gì.” Detrie nhất thời cũng không thể nói rõ cảm giác của mình. Hắn nhìn về phía Hầu Thăng, hỏi, “Ta có thể tham quan chiếc phi thuyền này một chút không?”
Tuy là câu hỏi, lại toát ra hơi thở không cho phép từ chối.
“Chuyện này…” Hầu Thăng do dự một chút, len lén liếc nhìn sắc mặt Đại công tước, cắn răng nói, “Là vinh hạnh của chúng tôi.”
Lời tác giả:
Đại công tước Detrie: Cảm thấy một sự xao động khó tả.
Gửi các thiên thần nhỏ muốn có bé rồng con, tui rất tiếc phải báo cho các bạn, nhà nước phát là trứng rồng, không có rồng thì không ấp ra được đâu.
Với lại yên tâm, chắc chắn sẽ không ngược.