Hứa Hạc Ninh xưa nay mắng người, đều là chọn lời nào chói tai nhất mà nói ra.
Hắn từ nhỏ lăn lộn nơi phố chợ giang hồ, chẳng có mấy kiêng kỵ. Huống hồ, lần này còn khéo léo nhắc đến sinh phụ đã chết của mình, Minh Chiêu Đế làm sao tưởng được hắn một lời hai nghĩa, biết được thân thế rồi mới cố ý nói để chọc tức người.
Sau một trận choáng váng, Minh Chiêu Đế bình tâm lại đôi chút, sắc mặt cực kỳ khó coi, cất tiếng nặng nề:
"Ngươi thật là quang minh lỗi lạc đấy, trẫm giờ ngược lại thật giống hệt lời mấy vị ngự sử kia nói là hôn quân, thiên vị ngươi hay sao?! Trẫm có nói là không xử trí theo luật sao? Ngươi hấp tấp biện bạch cái gì cho bằng được?!"
Hôm qua ngài bị chọc đến nỗi giận công tâm, giờ đây vẫn còn chưa nguôi, giọng nói hiển nhiên chẳng nhẹ nhàng gì.
Dù gì đây cũng là con ruột của mình, vậy mà lại đi nhận người khác, mắng sinh phụ thì nghiến răng nghiến lợi, mà bản thân ngài thì có nỗi khổ chẳng thể nói ra.
Minh Chiêu Đế xưa nay chưa từng phải chịu cái thiệt thòi như thế này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT