Vân Khanh Khanh bị Hứa Hạc Ninh bế lên ngựa, lúc này mới hiểu rõ cái gọi là “hắn có an bài” rốt cuộc là gì.
Nàng bị hắn dùng áo choàng trùm kín thân người, trong lòng có chút căng thẳng, vội vàng nắm lấy bờm ngựa: “Ta… ta không biết cưỡi ngựa, có quấy rầy chàng không?!”
“Không có gì là quấy rầy cả, nàng chỉ cần ngồi vững, nắm chắc yên ngựa là được. Đêm qua ta đã sửa lại yên rồi, phía trước bảo Trần Ngư gắn thêm một thanh gỗ cho nàng tiện nắm lấy.”
Hắn còn đặc biệt kéo dài yên ngựa, để hai người ngồi cũng không thấy chật chội.
Hứa Hạc Ninh đã sắp đặt chu toàn mọi thứ, sau hồi căng thẳng, Vân Khanh Khanh dần sinh lòng chờ mong, xen lẫn vài phần kích động khó nói rõ.
Hắn cúi đầu liền thấy nàng đã ngoan ngoãn nghe lời, nắm chặt lấy thanh gỗ, những ngón tay trắng nõn dưới ánh nắng mang theo sắc ngọc mịn màng, đẹp đến động lòng.
Hắn liền kéo áo choàng thêm về phía trước, trùm kín tay nàng lại, rồi nhét tay nàng xuống dưới yên ngựa cố định.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play