Vân Khanh Khanh sinh ra tại kinh thành, nơi xa nhất từng đặt chân tới cũng chỉ là vài trang trại của Vân gia, nay rời khỏi kinh thành, kể là lần đầu tiên. Suốt dọc đường, nàng vừa phấn khích lại vừa hiếu kỳ đối với trời đất bao la ngoài kia, không ngớt vén rèm nhìn ra ngoài ngó nghiêng.
Việc này khiến Hứa Hạc Ninh vô cùng nhức đầu.
Trong đội ngũ cứu tế, ngoại trừ Vân Khanh Khanh và Thúy Nha là hai nữ nhân, còn lại đều là nam tử hán đại trượng phu, ngay cả thái tử cũng không dẫn theo cung nữ hầu hạ.
Mỗi lần nghĩ đến tiểu thê tử nhà mình chỉ cần ló đầu ra liền bị đám nam nhân khác trông thấy, lòng hắn đã dâng lên một cỗ bực dọc khó nói, luôn đứng chắn ở một bên xe ngựa. Ngặt nỗi, người nào đó lại chẳng hiểu tâm tư của hắn, mấy lần còn vung tay nhỏ xua hắn đi, bảo đừng chắn tầm nhìn của nàng ngắm cảnh nữa.
Mãi đến khi sắc trời đã tối, cả đoàn tới dịch trạm, hắn mới ngồi yên trên càng xe, chờ đến lúc người trong ngoài đã tản đi mới đỡ tiểu nữ nhân khiến hắn vừa yêu vừa giận kia xuống xe ngựa.
“Ta chưa từng ở dịch trạm bao giờ,”
Ra khỏi cửa, Vân Khanh Khanh cảm thấy bản thân chẳng khác nào Lưu lão lão vào vườn Đại Quan, thứ gì cũng thấy mới mẻ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT