Theo một tiếng quát lạnh của Vân Khanh Khanh, đám thị vệ Vân gia lập tức xông lên, đem mấy rương sính lễ lớn kia vác ra ngoài hẻm, ném xuống không chút lưu tình.
Người đàn ông trung niên mang lễ tới miệng vẫn không ngừng hô lớn:
“Tam gia, Tam gia xin đừng! Đây đều là tâm ý của Đại gia và các vị trưởng bối trong tộc, là sính lễ thay mặt nhà họ Hứa gửi tới Tam phu nhân, còn có cả lễ mừng thọ của các bậc các lão nữa.”
“Phi! Ngươi nói nhảm gì đó! Lão tử không quen biết gì cái nhà các ngươi cả!”
Hứa Hạc Ninh bị mấy câu xưng hô hỗn tạp kia chọc giận đến đỏ cả mắt, giơ chân đạp thẳng người kia xuống bậc thềm.
Người kia bị đá lăn xuống, đám người đi theo hắn hoảng hốt đỡ dậy, tức giận trừng mắt nhìn Hứa Hạc Ninh, nhưng không dám nói lời nào. Ai nấy đều nghĩ người này đúng là quá vô tình, vô nghĩa.
Người xưa có câu, chìa tay ra không đánh người đang cười, hắn mới phú quý được mấy năm đã chối bỏ cả tông tộc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT