Đêm thu, gió se sắt hơn hẳn. Triều phục mùa hạ vốn không dày dặn, Hứa Hạc Ninh bước đi trên con đường cung sáng đèn, cả người bị gió lạnh bủa vây.
Trên đường đến điện Càn Thanh, bốn phía lặng như tờ, ngoài tiếng gió thổi vù vù lùa vào những ngõ cung vắng, không nghe được gì khác.
Từ khi vào kinh, Hứa Hạc Ninh đã không ưa nơi hoàng cung này, vô cớ sinh lòng phản cảm. Nay giữa đêm tối âm u đi qua, lại càng cảm thấy chốn này tựa một mãnh thú to lớn nuốt người, khiến hắn lúc nào cũng phải căng thẳng không dám lơi lỏng.
Hoàng đế truyền triệu, tất nhiên là chưa hạ chỉ nghỉ ngơi.
Hứa Hạc Ninh tiến vào đại điện, liền trông thấy một Minh Chiêu Đế có phần khác lạ so với ngày thường.
Không phải long bào phức tạp uy nghiêm, mà khoác đạo bào lụa mỏng màu xám sẫm, dưới ánh đèn lờ mờ còn thấp thoáng lớp trung y màu vàng tươi bên trong, ngay cả phát quan cũng chỉ là một cây trâm gỗ đào đơn giản.
“Ngươi đến rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT