Vân Khanh Khanh suốt dọc đường đều vùi mặt vào lòng ngực Hứa Hạc Ninh mà trở về. Đến trước cửa trướng hoa, nàng liền tự mình trượt xuống ngựa, cất bước bỏ chạy như bị ai rượt đuổi.
Hứa Hạc Ninh trông theo bóng dáng nàng chạy trối chết, khẽ đưa tay dùng ngón cái ấn nhẹ khóe môi, chút đau rát khiến đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên, bật cười khẽ.
Vừa rồi tâm trí phiền loạn, nàng lại chủ động tới gần, đầu óc bốc nóng, kìm nén bao năm rốt cuộc cũng như lũ lớn vỡ đê, cuồn cuộn trào ra. Huống hồ giữa bao chuyện nhiễu nhương rối rắm, chỉ có nàng là khiến hắn cảm thấy bình an. Thế nên mới mất kiểm soát mà hôn nàng quá mạnh, suýt chút nữa khiến nàng nghẹt thở. Trong lúc giãy giụa, nàng liền cắn hắn một cái.
Đúng là thỏ bị ép cũng biết cắn người.
Hứa Hạc Ninh xoay người xuống ngựa, đầu lưỡi khẽ chạm nơi bị cắn, tuy đau mà vẫn còn dư vị.
“Trần tam ca của các ngươi đâu rồi?” Hắn tiện tay ném roi ngựa cho hạ nhân, quay đầu hỏi Thất Nhi, trong mắt vừa rồi còn ánh cười giờ đã lạnh lẽo hẳn đi.
Thất Nhi suy nghĩ một chút: “Chắc là còn ở trong phòng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play