Sáng sớm hôm sau, sau mấy ngày u ám vì tuyết, cuối cùng bầu trời cũng hé ra chút nắng ấm.
Vân Khanh Khanh khoác lên người bộ triều phục cáo mệnh, Hứa Hạc Ninh lại chê y phục ấy không đủ ấm, bèn sai người mang tới áo hồ cừu, sống sượng đem thân hình mảnh dẻ của nàng bọc lại thành một quả cầu tròn vo.
Hứa phu nhân thấy tức phụ tròn lẳn như vậy thì sững lại một khắc, kế đó bật cười, đích thân tháo áo hồ cừu ra, sai nha hoàn đi đổi lấy một chiếc áo choàng có lót lông, rồi quay sang nhi tử đang đen mặt mà nói:
“Hôm nay phải vào cung, xe ngựa có lò sưởi, nhưng xuống xe là phải đi bộ, đi một hồi là ra mồ hôi. Lúc gặp quý nhân còn phải cởi bỏ áo ngoài, mặc vào cởi ra như thế lại càng dễ bị cảm lạnh.”
“Mẫu thân nói phải.” Hứa Hạc Ninh nghẹn nửa ngày, cuối cùng nặn ra được bốn chữ.
Vân Khanh Khanh ngoảnh đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt u ám hơn thường ngày của chàng, trong lòng hơi động, liền tiến đến gần:
“Tai thiếp lạnh quá, chàng sưởi một chút được không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT