Khi đến đây cô đã có ý định chuyển ra ngoài, nhưng nếu bên ngoài có căn phòng trống, sợ rằng sớm đã có thanh niên tri thức khác chuyển vào rồi, cũng không để lại cho cô.
Cộng thêm việc thu hoạch vụ thu sắp đến rồi, chắc chắn sẽ không tìm được người xây phòng, đợi qua vụ mùa thu, không lâu nữa cũng vào đông, sợ rằng nền móng chưa kịp làm xong thì đã bị đóng băng rồi, nếu đóng băng thì nhà không thể xây được, buộc phải đợi đến mùa xuân năm sau mới xây được.
Có thời gian có thể sửa chữa căn phòng này, nếu không phải ở đây có người đã chết, cô không thèm sợ.
Trước tiên nên ứng phó một thời gian ở chỗ này, đợi mùa xuân năm sau xây xong phòng thì sẽ chuyễn ra.
Thắm Như Ý nhắc nhở cô: "bởi vì chuyện này sẽ ảnh hưởng đến uy tín của đại đội, lúc đầu bí thư thôn đã ra lệnh tử hình với dân làng, ai cũng không được phép nói nhảm ở bên ngoài, chỉ được phép nói rằng nữ thanh niên tri thức đó vô tình rơi xuống nước chết đuối, nếu như ai lỡ miệng, thì chắc chắn sẽ bị xử phạt, em cũng đừng nói linh tinh ở bên ngoài."
"Em biết rồi, chị Như Ý, em vẫn có thể phân biệt rõ chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói." Thẩm Như Ý cười nói: "chị thích những cô gái thông minh như em, nếu không thì cũng sẽ không nói nhiều với em như vậy."
Lúc chập tối, Trương Lai Bảo dùng xe đẩy kéo đến sáu hộp gỗ lớn, ba chiếc kệ gỗ, năm chiếc chiếu rơm.
Trong phòng thanh niên tri thức mới, ngoài Phương Chí Viễn dùng một chiếc hộp gỗ do các thanh niên tri thức cũ để lại cho ra, thì toàn bộ đều được mua mới.
Kệ gỗ là của Lạc Tĩnh Nghiên, Lạc Trường Thiên và cả Giang Mãn Nguyệt, chiếc chiếu rơm là của ba người họ, còn có của Lâm San San và Đỗ Nghệ Nam.
Trương Lai Bảo giao đồ xong thì rời đi. Bọn họ mỗi người tự dọn đồ của mình về phòng, Lạc Tĩnh Nghiên muốn giúp Lạc Trường Thiên cầm chiếc hộp, Lạc Trường Thiên nói: "chị, em là đàn ông, những việc này em có thể tự mình làm được."
Lạc Tĩnh Nghiên vỗ vỗ đầu cậu: "Em thành đàn ông lúc nào vậy? thằng nhóc này, vẫn còn quá sớm để có thể trở thành một người đàn ông thực thụ đấy."
Lạc Trường Thiên nói: “chị, em đã lớn rồi, rất nhanh sẽ có thể ra đồng để kiếm điểm lao động, có thể dùng sức lực để nuôi sống bản thân, như thế mà em vẫn chưa phải là đàn ông ư?"
"Đó cũng không phải là đàn ông, nhưng cũng không thể nói là không phải đàn ông, vẫn là từ con trai là từ thích hợp nhất với em."
Đồng Kiến Tân một tay cầm hộp gỗ lớn lên: "Tiểu huynh đệ, nhìn này, bọn ta như thế này mới được gọi là đàn ông. Cậu ấy, chỉ là một đứa trẻ thôi."
Anh đem hộp gỗ của Lạc Trường Thiên chuyển vào trong phòng, Trần Chi Dụ giúp cậu ấy chuyển kệ gỗ vào phòng, cậu ấy chỉ cần cầm chiếu rơm vào là được.
Lạc Trường Thiên: Mọi người đều coi thường em, nhất quyết giúp em dọn đồ, thế thì em vẫn làm một cậu bé vậy.
Lạc Tĩnh Nghiên cảm thấy những thanh niên tri thức rất nhân đạo,"Tiểu Thiên, mọi người giúp đỡ em, lúc vào nhớ cảm ơn họ đấy."
"Chị, em biết rồi."
Khi thanh niên tri thức mới chưa đến, năm thanh niên tri thức cũ luân phiên nấu cơm, sau khi phân nhóm xong, hôm nay là Lưu Tuệ Phương và Tô Điềm Điềm cùng nhau nấu cơm, ngày mai đến Thảm Như Ý và Giang Mãn Nguyệt.
Trong bữa tối, hầu như mọi người đều tham gia, ai không tham gia được thì đi làm nhiệm vụ khác, không người nào rảnh rỗi đứng chơi cả.
Nhưng có một người là trường hợp đặc biệt, đó chính là Đỗ Nghệ Nam.