Nhưng dù sao đây cũng là kẹo của Lạc Tĩnh Nghiên, họ cũng không thể nói gì, Lưu Tuệ Phương cầm lấy ba cái, lấy đủ phần của mình là được rồi, Tôn Điềm Điềm cũng cầm lấy ba cái, đem ba cái còn lại nhét vào tay của Lạc Tĩnh Nghiên.

Lạc Tĩnh Nghiên cũng không nói gì, lần này nhìn thấy được tính cách của Tống Anh Lan, trong lòng có chút phòng bị, sau này không thể để cô ta lợi dụng được.

Tống Anh Lan sợ người khác nói gì về mình, nên nói: "tôi thấy hai người mới đến không ăn, để lại không phải là lãng phí sao."

"Da mặt dày, ăn cho đấy thây, câu nói này không sai chút nào, đáng tiếc, chúng tôi da mặt không dày được như vậy." Lưu Tuệ Phương mia mai nói.

Tống Anh Lan tự thấy ho thẹn, nhưng da mặt cô ta dày, không nói gì, vẫn nhét kẹo vào trong túi mình.

Khi mọi người đều đi nghỉ, Lạc Tĩnh Nghiên đi kiểm tra căn phòng nhỏ trong viện, phòng được xây bằng gạch nung, cửa gỗ đã cũ nát nhưng vẫn còn sử dụng được, cửa số kiểu cũ, thậm chí giấy dán ở trên tường đều đã mục nát hết.

Qua cửa sổ, có thể nhìn thấy mọi thứ ở trong đều được bao phủ bởi một lớp đất dày, nơi trong cùng có một cái hố đất, bên cạnh là những chiếc hộp gỗ tích đầy bụi.

Cô rất nghi ngờ, mặc dù căn phòng không thể vào, tại sao đồ ở trong phòng cũng không có người dùng?

Cô tìm đến Thẩm Như Ý, hỏi: "chị Như Ý, bên đó có một căn phòng nhỏ, tại sao lại trống vậy? mặc dù mái nhà bị hỏng, nhưng sửa lại thì vẫn có thể ở được mà."

Vẻ mặt của Thẩm Như Ý không thay đổi nhiều, giống như đã quá quen với câu hỏi như thế này.

Cô thì thầm vào tai Lạc Tĩnh Nghiên: "Vì nữ thanh niên tri thức sống ở đó đột ngột chết, vì vậy, không ai dám sống ở đó cả."

Sau đó, Thảm Như Ý nói cho Lạc Tĩnh Nghiên biết nguyên nhân cái chết của nữ thanh niên tri thức đó.

"Căn phòng đó là tự cô ấy bỏ tiền ra thuê người đến xây dựng, nhưng cách đây một năm, cô ấy bát ngờ nhảy xuống sông tự vẫn, thi thể bị kéo đến sau núi, các thanh niên tri thức đều không dám đến gần căn phòng đó, thì căn phòng đó ai dám đến ở chứ?"

"Vậy tại sao cô ấy lại nhảy xuống sông? lúc cô ấy chết chắc là khi còn khá trẻ đúng không.”

Thẩm Như Ý nói: "người ta phát hiện cô ấy đi chơi cùng tên đều cáng trong thôn, còn có thai với tên đấy, cô ấy vì không muốn gả cho hắn, liền nhảy sông tự vẫn."

Lạc Tĩnh Nghiên vẫn hoài nghi,"nếu cô ấy không muốn ga cho tên deu cáng đấy, chính là không thích hắn, tại sao vẫn sống cùng với hắn?"

"Cái này thì tôi không rõ, lúc đầu có người của chỗ viện thanh niên tri thức đến khám nghiệm hiện trường vụ cưỡng hiếp, cô ấy và tên đấy quả thật quần áo sốc sếch, đang làm chuyện đó. Nhưng cô ấy nói có người hại mình, cô ấy nói đứa con trong bụng mình là con trai của bí thư thôn, không có ai tin cô ấy, thậm chí bí thư thôn còn tố cáo cô ấy vu khống, cô ấy tức giận liền tự sát. Lúc đầu, chúng tôi đều rất sợ, sợ hồn ma của cô ấy sẽ quay trở lại căn phòng đó, đều muốn dọn đi, nhưng trong thôn không ai chấp nhận cho chúng tôi một ngôi nhà tốt, về quê người dân trong làng cam thay chung toi co ta ma, nen không dám nhận vào ở, chúng tôi phải lén đi tìm bà đồng để xua đuổi tà ma, mọi người mới không còn sợ hãi nữa."

Lạc Tĩnh Nghiên lúc này đã hiểu đôi chút, cái chết của nữ thanh niên tri thức phòng này có chút mờ ám, nhất định là có liên quan đến bí thư thôn và con trai ông ta.

Dù cho nữ thanh niên tri thức đó đã từng làm ra chuyện gì, thì bí thư thôn và con trai ông ta cũng không phải hạng tốt đẹp gì. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play