Khương Bạch thản nhiên mở cửa ghế phụ, vừa ngồi vào cài dây an toàn vừa hỏi: “Đến lúc nào vậy?”
Cố Từ đáp: “Lúc cậu xếp quà.”
“Vậy mà không vào giúp một tay à?” Khương Bạch trêu chọc.
Đáy mắt Cố Từ thoáng hiện một tia sáng nhẹ, cuối cùng vẫn không nói ra rằng, anh đã đi theo Khương Bạch suốt từ lúc cậu rời khỏi ký túc xá.
Anh không hề cố ý che giấu, nhưng Khương Bạch lại không hề phát hiện ra anh. Cậu chỉ vô cùng tập trung chuẩn bị quà cho những đứa trẻ không có gia đình, giống như thể đây là lần cuối cùng vậy.
Một Khương Bạch như thế này, Cố Từ đã từng nhìn thấy một lần.
Lần đó là lần đầu tiên Khương Bạch say rượu, cũng là lần duy nhất cậu khóc lóc thảm thiết đến vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT