Cố Từ còn cách cổng khu dân cư một quãng, nhưng từ xa đã trông thấy Khương Bạch đứng dưới một gốc cây. Tiết trời lạnh giá, cậu không quàng khăn cũng chẳng đeo găng tay, hai bàn tay liên tục hà hơi cho ấm, thỉnh thoảng lại nhún nhảy tại chỗ vài cái cho đỡ cóng.
Bước chân anh theo bản năng vội vã hơn.
Nghe tiếng bước chân, Khương Bạch quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn rõ thứ gì, một chiếc khăn quàng cổ mang theo hơi ấm và mùi sữa quen thuộc đã được quấn gọn gàng hai vòng quanh cổ cậu, che đi phần cổ đang để trần, khiến cái lạnh giá lập tức dịu đi phần nào.
Sau khi quàng xong khăn, Khương Bạch cuối cùng cũng nhìn rõ Cố Từ. Anh mặc một chiếc áo nỉ cổ tròn màu trắng bên trong, khoác ngoài là chiếc áo bò màu xanh nhạt có lót lông cừu ấm áp, kết hợp với quần bò đen, trông có vẻ rất lạnh. Khương Bạch đưa tay định tháo khăn quàng trả lại cho anh: “Anh tự…”
“Tôi không lạnh.” Cố Từ ngắt lời cậu, rồi tự nhiên lái sang chuyện khác: “Gọi tôi ra đây có việc gì vậy?”
Vì Cố Từ đã nói vậy, Khương Bạch cũng đành rụt tay lại. Quàng chiếc khăn ấm áp, đôi mắt cậu hơi cong lên, ánh đèn đường chiếu rọi vào đáy mắt, như thể chứa đựng cả một dải ngân hà lung linh: “Tôi muốn mua quà Giáng sinh cho mấy đứa nhỏ ở cô nhi viện, anh giúp tôi chọn lựa một chút nhé.”
Hơn tám giờ tối, trong trung tâm thương mại đèn đuốc sáng choang. Trước khi bước vào, Khương Bạch không đeo khẩu trang mà trực tiếp kéo cao chiếc khăn quàng cổ che kín nửa dưới khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt đen láy, rồi cứ thế theo định vị trên điện thoại đi tìm cửa hàng đồ chơi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play