Đây gần như là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Thời gian phát hành bị rút ngắn mất một tháng rưỡi, điều đó đồng nghĩa với việc phải hoàn thành thu âm 10 bài hát, quay 10 MV cùng bộ ảnh kèm theo chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, trừ khi một ngày kéo dài đến 48 tiếng.   

Với cường độ công việc quá tải như vậy, ngay cả những ca sĩ dày dặn kinh nghiệm và thực lực như Cố Từ, Tưởng Già Sâm hay Lục Quý Thiên cũng khó lòng đảm đương nổi, huống chi là một người mới chân ướt chân ráo bước vào nghề như Khương Bạch.   

Có “tài năng” thì sao chứ.   

Thể lực, khả năng lĩnh hội và thực lực, thiếu một yếu tố cũng không thể thành công.   

Tưởng Già Sâm hiếm khi nhíu mày. Anh cân nhắc lời lẽ kỹ càng rồi mới nói với Trương Quang Nghĩa: "Tổng giám đốc Trương, hoàn thành album trong một tháng, liệu thời gian có quá gấp gáp khiến chất lượng album sẽ không đảm bảo không?"

"Không có lòng tin à?" Trương Quang Nghĩa cười tủm tỉm: "Vậy thế này đi, không cần ra nước ngoài quay MV và chụp ảnh nữa, MV chuyển sang quay trong studio, còn về bộ ảnh..." Ông ta hạ giọng một chút: "Có thể phát hành album xong rồi chụp riêng cũng được, phát hành muộn một chút cũng không sao. Như vậy thì một tháng hoàn toàn đủ thời gian".   

"Không được!" Lục Quý Thiên đứng bật dậy, giọng điệu đầy kích động: "Album mới của nhóm New phát hành hồi nửa đầu năm đã phá kỷ lục doanh số của chúng ta rồi, bây giờ chúng ta lại dùng chất lượng kiểu này để đối đầu với họ thì còn đấu đá cái nỗi gì nữa!"

Tưởng Già Sâm điên cuồng ra hiệu bằng mắt cho cậu nhóc: Lịch sự, lịch sự!

Nhưng Lục Quý Thiên chẳng thèm để ý, sắp bị New vượt mặt đến nơi rồi, còn lịch sự cái nỗi gì!

New là một nhóm nhạc nam gồm ba thành viên của công ty khác, ra mắt cùng thời điểm với Oxygen. Vì số lượng thành viên tương đương và tuổi tác cũng xấp xỉ nên họ thường bị giới truyền thông mang ra so sánh, dần dần fan hai bên đều coi đối phương là đối thủ cạnh tranh.   

Thực ra trước đây, dù là về độ nổi tiếng hay doanh số album, New đều thua xa Oxygen một đoạn dài. Chính công ty quản lý của New đã cố tình tạo hiệu ứng buộc chung*, dựng nên một hình ảnh giả tạo rằng hai nhóm ngang tài ngang sức.   

*捆绑 (kǔnbǎng): Trong ngữ cảnh này ám chỉ việc một nghệ sĩ/nhóm nhạc kém nổi hơn cố tình tạo tin đồn, so sánh hoặc xuất hiện cùng một nghệ sĩ/nhóm nhạc nổi tiếng hơn để ké fame, tăng độ nhận diện.

Thế nhưng album mới năm nay của New lại thành công ngoài mong đợi, ngay tuần đầu phát hành đã càn quét bảng xếp hạng doanh số, đến nay còn giữ vững vị trí quán quân trên bảng xếp hạng âm nhạc suốt 20 tuần liên tiếp. Album này đã bán được hơn 5,3 triệu bản, phá vỡ kỷ lục 5 triệu bản album thứ hai của Oxygen, và vẫn còn có xu hướng tiếp tục tăng.   

Từ việc bị "buộc chung" cho đến khi trở thành đối thủ xứng tầm thật sự.   

Lục Quý Thiên không chịu nổi sự ấm ức này, cậu nhóc đã dồn hết sức lực chờ đợi album thứ ba để giành lại kỷ lục. Kết quả bây giờ Trương Quang Nghĩa lại đề xuất giảm chất lượng album của họ, điều này khác nào cầm một món vũ khí hỏng ra chiến trường!

Lục Quý Thiên tức đến mức ăn nói không lựa lời: "Thà không phát hành còn hơn!"

"Quý Thiên!" Tưởng Già Sâm cố nén cơn tức, sa sầm mặt quát cậu: "Đây là quyết định của công ty, em không được nói kiểu đó!"

"Hừ!" Lục Quý Thiên tức giận quay người ra phía cửa sổ sát đất, đứng quay lưng lại với mọi người, cúi đầu nhìn dòng xe cộ không ngừng xuôi ngược bên dưới. Tấm kính trong suốt phản chiếu đôi mắt đỏ hoe của cậu.   

Chàng trai 17 tuổi, lòng tự trọng cao ngút trời, chết cũng không chịu thua.   

Cậu nhóc nghiến răng, đưa tay lên quệt ngang khóe mắt, rồi quay đầu lại uất ức trừng mắt nhìn Khương Bạch: "Đều tại anh! Nếu đổi lại là anh Tô Qua, một tháng chúng tôi cũng có thể làm được!"

Lần này Tưởng Già Sâm không nói gì nữa.   

Sự im lặng thay cho lời đồng tình, chỉ là với tư cách đội trưởng, anh không thể nói thẳng ra như Lục Quý Thiên.   

Còn Cố Từ thì ngồi ở một góc sofa, nhắm mắt suốt từ đầu đến cuối, không biết có phải đã ngủ rồi không, chẳng hề đưa ra ý kiến gì.   

Trương Quang Nghĩa muốn chính là hiệu quả này. Ông ta cố tình khích bác để họ oán hận Khương Bạch. Một tập thể nếu đã mất đoàn kết thì không thể đi xa được. Mặc dù để nhóm tan rã thì khá đáng tiếc, nhưng nếu không thể lợi dụng được thì việc “tan rã” còn có giá trị hơn là giữ lại.   

Đợi đến khi không khí căng thẳng đến cực điểm, ông ta mới thở dài nói: "Tâm trạng của các cậu tôi hiểu, đây chỉ là phương án tạm thời thôi. Nếu trong vòng một tháng các cậu có thể làm được thì việc quay MV và chụp ảnh hoàn toàn không thành vấn đề mà".   

Đôi mắt Lục Quý Thiên sáng rực lên: "Em có thể làm được! Chúng ta bây giờ lập tức đi thu âm, kịp mà, nhất định sẽ kịp!".   

Trương Quang Nghĩa thở dài: "Các cậu là một nhóm, đâu phải solo, còn phải đợi những người khác..."

Lục Quý Thiên vội vàng nói xen vào: "Anh Cố và anh Sâm đều có thể!"   

"Tôi biết họ làm được, nhưng mà, các cậu đâu phải nhóm ba người, mà là nhóm bốn người." Trương Quang Nghĩa nói đầy ẩn ý.   

Nghe vậy, Lục Quý Thiên siết chặt tay, hai hàm răng nghiến chặt kêu răng rắc.  

Mấu chốt vấn đề vẫn là Khương Bạch.   

Cậu, Cố Từ và Tưởng Già Sâm ngoài hai bài hát chủ đề ra thì các bài khác đều đã nghe qua vô số lần, vũ đạo cũng đã luyện đến thuộc lòng. Chỉ có Khương Bạch là hoàn toàn bắt đầu từ con số không, điều đó đồng nghĩa với việc độ khó đối với anh ta là gấp đôi, thậm chí gấp ba, gấp bốn, gấp năm lần so với họ.   

Nhưng chẳng lẽ cứ thế từ bỏ sao?

Không!

Lục Quý Thiên không cam lòng! Cũng từ chối việc bỏ cuộc!

Album thứ ba của Oxygen, hoặc là không phát hành, hoặc phải là phiên bản tốt nhất! 

Nếu Khương Bạch không biết, vậy thì để cậu, cậu sẽ dạy cho anh ta từng li từng tí cho đến khi biết thì thôi, dù có phải thức trắng một tháng cũng được!  

Lục Quý Thiên bước nhanh đến trước mặt Khương Bạch, đôi mắt ươn ướt tóe lửa, nhỏ giọng thúc giục: "Anh mau nói anh làm được đi! Nhanh lên! Nếu không MV và bộ ảnh của chúng ta sẽ mất hết đấy!"  

"Ôi chao, Quý Thiên cậu đừng gây áp lực cho Tiểu Khương, thực sự không làm được thì cũng đừng ép cậu ấy." Trương Quang Nghĩa giả nhân giả nghĩa nói: "Cậu ấy chắc chắn cũng không muốn làm ảnh hưởng đến mọi người đâu".   

Ở góc sofa, Cố Từ đột nhiên mở mắt, định lên tiếng.   

Cạch.

Chiếc cốc đặt xuống mặt bàn, phát ra một tiếng động nhỏ ngắt lời anh. Anh nhìn sang, Khương Bạch đã đặt cốc nước xuống, khóe môi hơi nhếch lên, nụ cười vừa tự tin lại vừa ấm áp.   

"Không hề miễn cưỡng, tôi làm được".   

Trong văn phòng không có bí mật nào tồn tại lâu. Chưa đầy một tiếng sau, chuyện Khương Bạch đảm bảo sẽ hoàn thành album trong vòng một tháng đã lan truyền khắp nơi.   

Tại các phòng tập lớn của ST, trong văn phòng của các bộ phận, những người quen biết Khương Bạch hay không quen biết đều đang bàn tán về cậu.   

"Cậu ta điên rồi, chắc chắn là điên rồi!"

"Tôi thấy cậu ta không phải điên, mà là cậy có chủ tịch chống lưng nên tha hồ làm loạn đấy".   

"Chậc, xem ra lần này Oxygen sắp bị Khương Bạch kéo cho chết chìm rồi. Tiếc thật, vốn là nhóm dự bị được định hướng trở thành nhóm nhạc hàng đầu châu Á, bây giờ thì, khó rồi".   

...

Trên đường đến phòng thu âm, mặc dù mọi người đã cố tình hạ thấp giọng để nói chuyện, nhưng những lời bàn tán xì xào vẫn không ngừng lọt vào tai Khương Bạch.   

Khóe miệng cậu vẫn nở nụ cười ôn hòa, chẳng hề bận tâm đến ánh mắt hay cách nhìn của người khác.   

Cậu biết.   

Đợi đến khi bước ra khỏi phòng thu âm lần nữa, những lời đồn đại này sẽ tự khắc biến mất.   

Thực lực chính là vũ khí sắc bén nhất để đập tan mọi lời đồn thổi.   

...

Ngày hôm sau, Trương Quang Nghĩa còn đang say giấc nồng thì bị tiếng chuông điện thoại inh ỏi trên đầu giường đánh thức.   

Ông ta làu bàu chửi rủa vài câu, vớ lấy điện thoại xem thì thấy đó là cuộc gọi từ nhà sản xuất album thứ ba của Oxygen. Ông ta bực bội bắt máy: "Mới sáng sớm có chuyện... Cái gì!" Giọng ông ta đột ngột cao vút, mắt trợn tròn như chuông đồng: "Anh nói lại lần nữa xem, họ thu xong cái gì?"

Giọng nhà sản xuất đầy phấn khích: "Tổng giám đốc Trương, họ đã thức trắng đêm qua và thu xong tất cả các bài hát rồi! Oxygen quá tuyệt vời, họ chính là kỳ tích! Họ nhất định sẽ tạo nên kỳ tích!"

Cạch.

Chiếc điện thoại tuột khỏi tay Trương Quang Nghĩa, rơi xuống tấm chăn lụa mềm mại.   

Thu âm 10 bài hát trong một đêm thì không khó, nhưng cái khó là cả 10 bài hát đều phải đạt tiêu chuẩn phát hành. Hơn nữa, đây là nhóm 4 người, chỉ cần một người hát chệch dù chỉ một từ thì cả bài hát đều phải thu lại từ đầu.   

Ba người kia đã quen với việc thu âm thì không nói làm gì, nhưng Khương Bạch, ngoài buổi thử giọng ra, tối qua mới là lần đầu tiên cậu ta thu âm theo đúng nghĩa. Kết quả chỉ trong một đêm, cậu ta đã thu xong cả 10 bài hát?

Trương Quang Nghĩa không tin.   

Ông ta bật dậy đi thẳng đến công ty. Nếu không được tận tai nghe bản thu gốc, ông ta tuyệt đối không tin Khương Bạch có thể làm được!

Tuy nhiên—

"Theo dấu chân ánh trăng, đi tìm kiếm quá khứ đã lãng quên".   

Giọng hát thanh tao thoát tục của Khương Bạch như đang thủ thỉ kể một câu chuyện vừa bí ẩn vừa đẹp đẽ. So với buổi thử giọng đầu tiên, lần thể hiện này của cậu càng trong trẻo và tràn đầy tình cảm hơn.   

Một màn trình diễn hoàn hảo đến mức không cần đến kỹ thuật viên chỉnh âm.   

Trương Quang Nghĩa mặt lạnh tanh nghe xong bản thu gốc, quay về văn phòng, ông ta ngồi cũng không yên mà đứng cũng chẳng xong. Sau khi hút mấy điếu thuốc, ông ta gọi điện cho bộ phận tài chính: "Ngân sách cho album đầu tay của nhóm nhạc nữ mới, rót vào thêm cho tôi hai mươi triệu".   

Thức trắng cả đêm nhưng Lục Quý Thiên lại vô cùng phấn chấn, không hề mệt mỏi.   

Trên xe trở về ký túc xá, khóe miệng cậu nhóc cứ cong lên không hạ xuống được: "Một đêm đã thu xong tất cả bài hát rồi, thời gian một tháng còn lại để quay MV và chụp ảnh là quá dư dả!"

Niềm vui của Lục Quý Thiên còn chưa kéo dài được lâu thì Tưởng Già Sâm lập tức dội cho cậu một gáo nước lạnh: "Còn vũ đạo thì sao?"

Lục Quý Thiên lập tức tắt nụ cười.   

Vũ đạo lần này, đặc biệt là biên đạo ma quỷ của bài nhảy chủ đề, cậu đã phải luyện tập suốt hai tháng mới tạm coi là không quá tệ. Lục Quý Thiên cũng được coi là vũ công giỏi thứ hai trong Oxygen, vậy mà còn phải mất đến hai tháng, còn tên đáng ghét kia thì....   

Cậu nhóc liếc nhìn Khương Bạch đang im lặng ngồi cạnh cửa sổ từ lúc lên xe.   

Khương Bạch cúi đầu, dường như đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó.   

Anh ta... đang lo lắng về vũ đạo sao?  

Thái độ của Lục Quý Thiên đối với Khương Bạch đã có sự thay đổi vi diệu. Khương Bạch thức trắng cả đêm để thu âm rất chuyên nghiệp, phong độ cực kỳ ổn định, không hề làm chậm tiến độ của nhóm, ngược lại chính cậu mới là người nóng vội, trong lúc thu âm còn hát sai mấy lần.   

Khương Bạch anh ta không phải là kẻ thùng rỗng kêu to được đi cửa sau.   

Lục Quý Thiên do dự hết lần này đến lần khác, hít sâu mấy hơi, cuối cùng mới ho khan một tiếng: "Này... này!".   

Khương Bạch không phản ứng.   

Lục Quý Thiên: "..." Cổ cậu nhóc ửng lên một mảng hồng nhạt: "Khương, Bạch!"

Khương Bạch nghiêng đầu, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ nghi hoặc: "Cậu gọi tôi à?"   

"Chứ sao nữa! Ngoài anh ra, trên xe còn có Khương Bạch thứ hai chắc!" Vệt hồng trên cổ Lục Quý Thiên càng lúc càng đậm, tay cậu nhóc theo phản xạ nắm chặt lấy đệm ghế bên dưới: "Anh không cần lo lắng, nể tình thời gian gấp gáp, tôi sẽ đích thân hướng dẫn anh!"  

Cậu cố tình nói bằng chất giọng khô khốc.   

Khương Bạch không hiểu: "Cái gì?"   

Lục Quý Thiên gần như nghi ngờ Khương Bạch cố tình giả vờ không hiểu. Cậu nhóc đỏ bừng mặt, quát lớn: "Tôi nói là nhảy! Tôi sẽ dạy anh! Anh đừng có trưng cái bộ mặt đưa đám kia ra nữa, xấu chết đi được!"   

Lúc này Khương Bạch mới hiểu ý Lục Quý Thiên, bèn nhếch môi cười: "Cậu hiểu lầm rồi, tôi đang suy nghĩ lát nữa nên làm bánh canh bột xắt hay bánh bao chiên đây. Thu âm cả nguyên một đêm, đói muốn chết rồi này".   

Lục Quý Thiên: "...".   

"Ha ha ha!" Tưởng Già Sâm chứng kiến toàn bộ quá trình cuối cùng cũng bật cười thành tiếng. Anh đã lâu không cười lớn như vậy, hai vai run lên bần bật vì cố nén cười.   

Ngay cả Cố Từ đang đội mũ che mặt giả vờ ngủ, khóe miệng cũng hơi cong lên.   

Lục Quý Thiên quay lưng đi không thèm để ý đến Khương Bạch nữa.   

Đáng ghét vẫn hoàn đáng ghét, không thể nào đồng cảm được! Sau này dù chỉ một chút thương hại cũng không cho anh ta!  

Hừ!

Nghĩ vậy nhưng tâm trạng Lục Quý Thiên lại phấn chấn lạ thường, khóe miệng nhếch lên đến tận mang tai.   

Cậu nhóc còn đăng một bài lên Weibo.   

[@LụcQuýThiênChínhLàLụcQuýThiên!: Mặt trời lúc bảy giờ sáng thật là rạng rỡ chói chang quá đi! Mau dậy thôi anh em ơi! Quẩy lên nào!]   

Đăng xong rồi cậu nhóc cũng không để ý nữa, mở ra xem có hot search nào thú vị không.   

Giây tiếp theo.   

Lục Quý Thiên kinh ngạc kêu lên, lay lay Cố Từ: "Vãi chưởng! Anh mau dậy đi, fan của anh với antifan cãi nhau rần rần lên hot search rồi kìa!"

[Lời tác giả]

Đại Bạch: Việc nhảy nhót làm sao bằng bánh bao chiên được.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play