Buổi thử giọng kết thúc, bốn người còn chưa ra khỏi phòng thu âm thì Trương Quang Nghĩa đã lặng lẽ rời đi trước. Nhà sản xuất, người lên kế hoạch và đạo diễn thì không đi vội, họ đợi Khương Bạch ra ngoài rồi mới vây quanh cậu khen ngợi một hồi lâu mới chịu rời đi.
Trong suốt quá trình đó, Lục Quý Thiên như sống trong một thế giới tĩnh lặng, lời nói của những người khác đều bị cậu nhóc tự động bỏ ngoài tai.
Cậu nhóc đứng sau lưng Khương Bạch, nhìn chằm chằm vào tấm lưng cậu, như thể muốn dùng ánh mắt để xuyên thủng hai cái lỗ trên đó.
Kỳ quái.
Quá đỗi kỳ quái!
Cái tên Khương Bạch đáng ghét này, từ đầu đến chân đều toát ra vẻ kỳ quái!
Lần này cậu dám chắc chắn, Khương Bạch chắc chắn biết hát, bất kể anh ta có từng học hay chưa, tóm lại là anh ta biết hát! Lại còn hát hay kinh khủng khiếp!
Tâm trạng Lục Quý Thiên nhất thời cực kỳ phức tạp.
Cậu ghét Khương Bạch.
Nhưng... Khương Bạch hát quả thật... rất hay... lại còn biết làm món bánh cuốn trứng thơm nức mũi...
Không.
Không được!
Cậu phải chống lại viên đạn bọc đường* của kẻ địch! Không thể phản bội bạn bè!
*Nguyên văn: 糖衣炮弹 (tángyī pàodàn): Viên đạn bọc đường, ý chỉ những lời lẽ ngon ngọt hoặc lợi ích vật chất dùng để dụ dỗ, mua chuộc hoặc làm hại người khác một cách trá hình.
Lục Quý Thiên điên cuồng lắc đầu. Anh Tô Qua đối xử tốt với cậu như vậy, cậu không thể vì thấy Khương Bạch ưu tú mà trở thành kẻ vong ơn bội nghĩa được!
Buổi chiều theo lịch trình là luyện vũ đạo, nhưng Lục Quý Thiên hoàn toàn không có tâm trạng. Cậu lười đến mức chẳng buồn tìm lý do, nói thẳng với Hoàng Hà xin nghỉ buổi chiều rồi cứng rắn kéo Tưởng Già Sâm cùng trốn buổi tập.
Cậu cần phải bình tĩnh lại!
Chẳng mấy chốc, trong phòng điều khiển chỉ còn lại Quách Bình An, Hoàng Hà, Khương Bạch và Cố Từ.
Sắp đến giờ cơm, Hoàng Hà hỏi họ có muốn đi ăn không. Quách Bình An vừa định đồng ý thì đột nhiên có điện thoại gọi đến. Ban đầu hắn còn đang cười nói, nhưng sau khi nghe người đầu dây bên kia nói gì đó, mặt hắn "xoẹt" một cái tái nhợt: "Cái gì? Bố lại nôn nữa ạ!". Hắn quay đầu vội vàng nói với Hoàng Hà: "Chị Hoàng, buổi chiều em xin nghỉ được không ạ? Bố em lại tái phát bệnh rồi".
Đây là lần đầu Hoàng Hà biết bố Quách Bình An bị bệnh, nghe qua có vẻ khá nghiêm trọng, bà liền gật đầu: "Được, cậu mau về đi".
Lời bà vừa dứt, Quách Bình An còn chẳng kịp gật đầu cảm ơn, vừa nghe điện thoại vừa chạy biến đi.
Hoàng Hà lại hỏi ý kiến Khương Bạch và Cố Từ: "Đầu bếp mới của nhà ăn nấu cơm dinh dưỡng khá ngon, có muốn thử không?".
Hoàng Hà là quản lý của Oxygen, Khương Bạch thầm nghĩ có lẽ có thể hỏi được chút thông tin hữu ích từ bà, cậu cười rạng rỡ: "Em thì không vấn đề gì ạ".
Cố Từ mím môi: "Tôi về ký túc xá, chiều lại đến".
Nói rồi anh quay người nhanh chóng rời đi.
Hoàng Hà nhìn theo bóng lưng anh vào thang máy, khẽ thở dài một tiếng rồi quay sang cười với Khương Bạch: "Đi thôi".
Lý do Cố Từ về ký túc xá, Khương Bạch đoán được đến tám chín phần.
Cậu ngày càng thấy khó hiểu, rốt cuộc chậu cây quýt đó có lai lịch gì mà khiến Cố Từ quý trọng đến vậy, đến nỗi chỉ có một tiếng nghỉ ngơi cũng phải tranh thủ từng phút từng giây để về nhà.
Cây quýt đó, liệu có liên quan đến Tô Qua không?
Trong lúc ăn cơm, cậu vờ như nói chuyện phiếm hỏi Hoàng Hà: "Chị Hoàng, album mới bao giờ phát hành ạ?"
Hoàng Hà đang ăn trứng hấp, nuốt xuống rồi cười nói: "Chắc khoảng giữa tháng mười, vừa kịp tham gia các lễ trao giải cuối năm".
Nghe vậy, chiếc thìa trên tay Khương Bạch dừng lại, cậu im lặng hồi lâu không nói gì. Hoàng Hà để ý thấy, chủ động hỏi: "Lo lắng doanh số không được như ý à?"
Khương Bạch gật đầu, siết chặt chiếc thìa cơm, giọng đầy căng thẳng: "Bây giờ trên mạng đối với em..."
Cậu chỉ nói lấp lửng, nhưng Hoàng Hà đã hiểu ý.
Kể từ khi tin tức tuyển chọn được tung ra, làn sóng phản đối thành viên mới trên mạng vẫn chưa bao giờ dừng lại. Hôm qua có người chụp được bóng lưng của Khương Bạch đăng lên mạng, kết quả là suốt cả đêm, quảng trường* của Oxygen tràn ngập những lời chửi rủa nhắm vào Khương Bạch, thậm chí còn dọa sẽ tẩy chay album mới của nhóm.
*Quảng trường (广场 - guǎngchǎng): Trên Weibo, "quảng trường" thường chỉ khu vực công khai nơi các bài đăng liên quan đến một chủ đề hoặc hashtag nhất định được hiển thị.
Bà đặt thìa cơm xuống, gắp một miếng thịt bò hầm mềm nhừ vào đĩa của Khương Bạch: "Cậu có biết doanh số hai tháng đầu tiên của album đầu tay của Oxygen là bao nhiêu không?"
Khương Bạch đáp: "8923".
Hoàng Hà tỏ ra khá bất ngờ: "Tìm hiểu kỹ thế, còn giỏi hơn cả Quý Thiên". Bà không nhịn được trêu chọc: "Thằng nhóc não cá vàng ấy, đến ngày ra mắt của nhóm còn nói sai".
Khương Bạch thành thật nói: "Em có xem qua số liệu do fan của Oxygen tổng hợp. Fan của nhóm rất có tâm, tất cả số liệu đều có đủ".
"Đúng vậy, họ là một nhóm những cô gái rất đáng yêu." Khương Bạch là thành viên mới của Oxygen, việc tìm hiểu lịch sử của nhóm là chuyện bình thường, nên Hoàng Hà không nghĩ nhiều. Bà cười rạng rỡ kể: "Có chuyện này tôi còn chưa nói với Cố Từ đâu. Con gái tôi cũng là fan của thằng bé, lại còn là thành viên cốt cán trong hậu viện hội nữa cơ. Để lấy được ảnh chữ ký của Cố Từ từ tôi, nó đã cố gắng từ 60 mấy điểm lên gần 100 điểm đấy. Hôm qua, nó còn tuyên bố học kỳ sau nhất định sẽ lọt vào top 10 của khối, điều kiện là tôi phải nuôi Cố Từ béo lên một chút. Ha ha, nhưng Cố Từ cậu ta có chịu ăn đâu, tôi có bưng thịt rồng đến trước mặt cũng vô dụng thôi".
Khương Bạch thoáng nhớ lại hình ảnh Cố Từ lần nào cũng ăn sạch sành sanh đĩa cơm của mình, nhất thời không nói nên lời.
Hoàng Hà chuyển chủ đề: "Nếu đã xem qua tư liệu rồi, chắc cậu cũng hiểu rõ con đường họ đi lên gian nan thế nào. Ví dụ như Tô Qua, trong kỳ quảng bá album đầu tiên, có lần cậu ấy thức trắng bảy ngày liền, hát đến chảy máu họng vẫn cố không nghỉ ngơi. Thực ra lúc đó dưới sân khấu toàn là người qua đường hóng chuyện, chẳng ai quan tâm họ hát thế nào cả. Đi suốt chặng đường này, fan đã chứng kiến họ nỗ lực vì nhóm thế nào, cho nên việc hiện tại họ chưa thể chấp nhận cậu là chuyện rất bình thường. Cậu đừng lo lắng, cứ làm tốt việc của mình, cho các fan một khoảng thời gian để thích nghi".
Khương Bạch gật đầu, dùng thìa chọc chọc vào bát cơm, đột nhiên nói một câu: "Tô Qua đối với Oxygen có tình cảm rất sâu đậm".
Hoàng Hà sững người, vẻ mặt thoáng chút không tự nhiên. Bà ăn vội mấy miếng trứng hấp cuối cùng, bưng khay cơm đứng dậy: "Buổi chiều tôi còn có việc khác rồi, cậu ăn xong thì tự đến phòng tập nhé".
Không đợi Khương Bạch trả lời, bà đã vội vã rời đi.
Khương Bạch xúc một thìa cơm cho vào miệng, chậm rãi nhai.
Xem ra sự ra đi của Tô Qua quả thực có điều kỳ lạ.
Hoặc nói chính xác hơn, Tô Qua không phải rời đi, mà là biến mất. Trong thời đại internet dữ liệu lớn thế này, giọng ca chính của một nhóm nhạc nam nổi tiếng toàn quốc lại có thể biến mất không dấu vết, chuyện này thật sự không khoa học chút nào.
Tô Qua bây giờ, rốt cuộc đang ở đâu?
Buổi chiều luyện vũ đạo, lúc Khương Bạch vào phòng tập thì mấy vũ công phụ họa đã đang tập luyện rồi.
Biên đạo cho bài nhảy chủ đề lần này đặc biệt khó, họ mới nhảy nửa tiếng mà mồ hôi đã đầm đìa. Thấy Khương Bạch đi vào, các vũ công đều không dừng lại, chỉ khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Một là vì họ bận tập luyện không có thời gian lãng phí, hai là ít nhiều cũng có chút xem thường Khương Bạch.
Họ đều là thực tập sinh nhiều năm, suýt chút nữa đã chạm đến ngưỡng cửa debut, vừa có thực lực vừa có ngoại hình, nên trong lòng tự nhiên có chút kiêu ngạo.
Đặc biệt khi Khương Bạch lại là người do Chủ tịch đích thân chọn nhưng lại không có thực lực tương xứng, điều đó càng khiến họ không phục và không muốn tôn trọng cậu.
Khương Bạch vừa ăn cơm xong nên không tham gia tập luyện ngay. Trong phòng tập không có ghế đẩu, chỉ có vài chiếc đệm cói (bồ đoàn) đặt lẻ tẻ ở góc tường. Cậu tùy tiện tìm một chiếc đệm ngồi xuống, lấy điện thoại ra lướt Weibo của Tô Qua.
Lướt xong Weibo của Tô Qua, cậu lại thoát ra tìm kiếm các bài đăng thời gian thực có từ khóa "Tô Qua", biết đâu có người qua đường tình cờ gặp Tô Qua thì cũng có chút manh mối.
Mở phần thời gian thực ra, Khương Bạch bất ngờ nhìn thấy tên mình.
Đuôi mày cậu khẽ nhướng lên.
Đó là một tài khoản tick vàng V*: [Thành viên mới mù chữ cút khỏi nhóm Oxygen!]
*Tick vàng V (黄V - huáng V): Trên Weibo, đây là ký hiệu xác thực dành cho các cá nhân nổi tiếng, người có ảnh hưởng hoặc chuyên gia trong một lĩnh vực nào đó.
Vừa đăng từ Weibo weibo.com
[Aaaaaa, lại còn là một kẻ mù chữ nữa! Tôi không chịu nổi nữa rồi, loại rác rưởi này dựa vào đâu mà thay thế ngôi sao của tôi! @Weibo chính thức ST mau cút ra đây, các người nhặt thứ rác rưởi này ở đâu về vậy hả! Mau bắt cậu ta cút đi aaaaaa! Cậu ta vĩnh viễn không thể thay thế vợ tôi @TôQua!]
[@QuaQuaLàNgôiSao: Cạn lời thật sự, bây giờ ai cũng có thể ra mắt được hay sao? Qua Qua nhà tôi thi đại học đứng thứ 8 toàn tỉnh đấy.]
[@BotẢnhĐẹpCốTừ: Chắc là thành tích kém quá nên bị đuổi học... ]
[@NhómOxyTiếnLênNàoChịEm: Cái gì, tin đồn là thật sao? Thành viên mới đó bỏ học? Cấp ba còn chưa học xong? Hơi nghẹt thở đấy, cậu ta có hiểu được bài hát chồng tôi viết không? Aaaaaa! Bảo bối mau về đi, tức khóc mất! Người mới mau cút đi cho tôi!]
[@MiệngNhỏThíchHóngHớt: Ờm, nhận được một tin đồn, là về thành viên mới của nhóm Oxygen, không biết hát, không biết nhảy, lại còn mù chữ, kiểu bỏ học cấp ba ấy, tin tui thu nhặt được.]
...
Bài đăng gốc có gần mười vạn lượt chuyển tiếp, hơn 20 vạn bình luận.
Đầu ngón tay Khương Bạch lướt trên màn hình, không tìm thấy tin tức mới nào liên quan đến Tô Qua, đang định tắt Weibo thì đột nhiên một cái tên quen thuộc được đẩy lên top.
[@CốTừ: Tôi bỏ học cấp hai.]
Cố Từ?
Khương Bạch sững sờ, theo phản xạ còn tưởng là tài khoản giả mạo, nhưng khi bấm vào trang cá nhân xem thì thấy: Fan 48 triệu, đang theo dõi: 0, giới thiệu: 0, bài đăng Weibo: 1.
Ngoài số lượng fan tăng thêm 2 vạn so với lần trước và có thêm bài đăng Weibo đầu tiên, mọi thứ khác đều y hệt.
Chính chủ không thể sai được.
Bài đăng Weibo đầu tiên của Cố Từ sau hai năm lại là chuyển tiếp bài của blogger marketing để tự thú nhận mình bỏ học cấp hai.
Mặc dù chuyện này trong công ty không phải là bí mật, Cố Từ cũng chưa bao giờ xây dựng hình tượng học vấn cao hay học bá gì hết, nhưng phía công ty tuyên truyền ra bên ngoài vẫn luôn cố tình che giấu đi trình độ học vấn của anh.
Khương Bạch mở phần bình luận đang tăng chóng mặt ra định xem, kết quả—
Weibo sập.
Khương Bạch: "...".
"Luyện vũ đạo thôi." Đột nhiên trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói hơi lười biếng.
Khương Bạch ngẩng đầu lên, đập vào mắt là người nào đó vừa khiến Weibo tê liệt.
Cố Từ bình tĩnh cất điện thoại đi: "Bắt đầu từ động tác cơ bản, hay học thẳng vũ đạo?"
Khương Bạch: "...".
Anh đến đây từ lúc nào vậy?
Khương Bạch khẽ mở miệng: "Học thẳng luôn đi".
Hơn 400 năm trước, hồi cậu học cấp hai, có giáo viên trường múa từng đến nhà mời cậu theo học, nhưng lúc đó cậu muốn thi vào học viện âm nhạc hơn nên đã từ chối.
Dừng lại một giây.
Cậu bổ sung: "Thời gian hơi xa xôi rồi, nhưng tôi từng học nhảy". Đuôi mắt cậu hơi nhướng lên: "Nhảy cũng khá ổn đấy".
Đối với việc Khương Bạch biết nhảy, Cố Từ dường như không hề kinh ngạc. Anh cởi áo phông ra, bên trong là chiếc áo ba lỗ kiểu quân đội màu xanh rêu. Dưới ánh nắng, cơ bắp của anh ánh lên vẻ bóng khỏe đẹp mắt.
Đúng là kiểu người mặc đồ thì trông gầy, cởi đồ ra lại có da có thịt.
Khương Bạch đột nhiên nhớ đến mong muốn của con gái Hoàng Hà là Cố Từ tăng cân, thực ra... Cậu huýt sáo một tiếng: "Thật ra anh cũng có da có thịt phết đấy chứ".
Cố Từ: "Ồ".
"Anh Cố Từ!" Đúng lúc này, cửa phòng tập bị đẩy ra, khuôn mặt đỏ bừng vì chạy của Dương Viên Viên xuất hiện ở cửa, cô lo lắng nói: "Tổng giám đốc Trương bảo anh và anh Khương Bạch đến văn phòng ông ấy ngay ạ".
Bài đăng Weibo của Cố Từ gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi trên mạng. Chưa đầy nửa tiếng, các trang web lớn, diễn đàn, Tieba* đều có từ khóa tìm kiếm hot nhất là #HọcVấnCốTừ#.
*Tieba (贴吧 - tiēbā): Một diễn đàn trực tuyến lớn của Trung Quốc thuộc sở hữu của Baidu.
Tuy nhiên, chuyện nhỏ này đối với bộ phận quan hệ công chúng của ST mà nói thì xử lý vô cùng dễ dàng. Trương Quang Nghĩa gọi Cố Từ và Khương Bạch đến văn phòng là vì chuyện album mới, ngay cả Tưởng Già Sâm và Lục Quý Thiên cũng bị gọi về gấp.
Buổi trưa từ phòng thu âm trở về, Trương Quang Nghĩa suy đi tính lại, quyết định thay đổi kế hoạch ban đầu của mình.
Vốn dĩ nếu Khương Bạch là người ngoại đạo, nhóm nhạc nữ ông ta sắp ra mắt còn có khả năng cạnh tranh với Oxygen. Thế nhưng, sau khi chứng kiến thực lực thật sự của Khương Bạch vào buổi sáng, thì dù Khương Bạch có qua đào tạo chuyên nghiệp hay không, nhóm của ông ta cũng đã mất đi khả năng chiến thắng lần này.
Mà chỉ cần nhóm mới ông ta ra mắt không thể vượt qua doanh số album mới của Oxygen, thì đám cáo già trong hội đồng quản trị đang tạm thời đứng về phía ông ta chắc chắn sẽ đổi chiều nhanh hơn cả thuyền buồm gặp gió.
Ông ta không thể mạo hiểm phá hủy mạng lưới quan hệ đã khó khăn lắm mới xây dựng được, bắt buộc phải tránh cuộc đối đầu trực diện lần này, phải để Oxygen phát hành album trước!
Trong văn phòng, đợi thư ký mang trà nước ra ngoài xong, Trương Quang Nghĩa cười nói: "Trước đây vì cân nhắc đến tình huống đột xuất nên công ty mới dời lịch phát hành album mới của các cậu đến giữa tháng mười".
Ông ta liếc nhìn Khương Bạch một cái, trong cổ họng bật ra tiếng cười khẽ: "Nhưng mà hôm nay nghe Tiểu Khương thử giọng xong thì tôi thấy mình đúng là lo bò trắng răng rồi. Công ty sau khi thảo luận kỹ lưỡng đã quyết định phát hành album theo kế hoạch ban đầu, tức vào đầu tháng chín".
[Lời tác giả]
Đại Bạch: Tôi mù chữ, là tôi giả vờ đấy.
Tiểu Cố: Tôi mù chữ, cũng là giả vờ nốt.