Trái ngược với Phương Hủy Đình, Soái Lãng ra khỏi cửa thì cười lệch cà mồm, ôm bản khắc gỗ trong lòng như chí bảo, trên đường đi còn nhún nhảy, thỉnh thoảng đưa lên miệng hôn, thô bỉ vô cùng. Phương Hủy Đình thừa cơ giáo dục: "Này, em thấy ông Vương nói đúng đấy, sau này anh nên học tập thật tốt.”
“Em thôi đi, nếu mà anh thực sự tài cao tám đấu, học đủ năm xe rồi thành ông ấy đấy, em nhìn có nguội lạnh không?” Soái Lãng bĩu môi.
“Thế sao anh còn lấy tranh khắc của ông ấy mà không trả nhiều chút? “ Phương Hủy Đình nói tới đó thì sực tỉnh: "Á, không phải là anh không trả tiền đấy chứ? ... Anh, anh đúng là không thay đổi được tính gian thương.”
“Em không hiểu rồi, ông cụ thuần túy vì thấy anh lý giải và tán thưởng mình cho nên mới làm, thứ này ngàn vàng khó kiếm. Em thử trả tiền xem, có khi ông ấy đập vỡ luôn đuổi em khỏi nhà.” Soái Lãng đắc ý nói.
Phương Hủy Đình dở khóc dở cười: "Anh thật đúng là, bản thân không có tế bào nghệ thuật, lại còn xúi ông cụ làm cái này làm gì, nhìn đã biết là tốn công lắm.”
“Em càng chẳng hiểu gì, đây là bản mẫu.”
“Bản mẫu gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play