Soái Lãng nắm tay Phương Hủy Đình dẫn lên cái xe điện đợi sẵn ở đầu thôn, rõ ràng là quen biết, lái xe kia lại còn cung kính lấy thuốc lá ra mời y rồi mới lái xe.
Phương Hủy Đình quay đầu nhìn thôn Ngũ Long được xây dựng ven sông núi, nhân khẩu chưa tới trăm hộ, đầu đông thôn vốn là nơi chế tác đồ mỹ nghệ đã dựng lên một ngôi nhà mới, sân rất lớn thêm vào ngôi nhà hai tầng, trở thành kiến trúc tốt nhất trong thôn, đó chính là viện dưỡng lão, không giống nhiều thôn ngoại thành khác bị ô nhiễm làm hại, nơi này chủ yếu là kiếm sống nhờ khu phong cảnh, môi trường cực tốt.
Cô tùy ý hỏi han, Soái Lãng giải thích, viện dưỡng lão đó do thôn tự làm, toàn bộ do người trong thôn góp tiền, giờ trong thôn có mười mấy hộ toàn ông bà già không ai chăm sóc, không phải con cái quá thành đạt không thèm về quê thì cũng là con cái quá ăn hại làm công ở xa chỉ đủ nuôi thân.
Trưởng thôn là hán tử đi lính thập niên 70, chạy đông chạy tây, cầu ông xin bà, bao năm chưa hoàn thành tâm nguyện ... Soái Lãng đắc ý kể, y tới khu phong cảnh chưa tới một năm đã giải khuyết khó khăn cho ông ta, lại còn bỏ mấy chục vạn xây dựng công trình kỳ hai, đang bố trí nội thất, qua mùa xuân là có thể vào ở.
Phương Hủy Đình nghe Soái Lãng hào hứng khoe mình bỏ tiền mua đồ dùng cho viện dưỡng lão thế nào, rồi lắp cả lò sưởi nước nóng tiện nghi ra sao, ngạc nhiên nói: "Chẳng giống phong cách của anh chút nào.”
“Ai bảo, phong cách của anh luôn là cứu khổ phò nguy, tích cực làm việc nghĩa, sao lại không giống?”
“Thôi đi, bằng vào cái đầu gian thương của anh không lý nào ném tiền quá cửa sổ chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play