Hai người lặng lẽ lui ra, Soái Lãng thi thoảng quay đầu nhìn có chút không đành lòng, Trâu Hiểu Lộ lại không muốn ở lại nơi này thêm chút nào nữa, thi thoảng kéo Soái Lãng. Đi ra ngoài cổng viện tử, khép cửa lại, Trâu Hiểu Lộ đi thật nhanh, kéo Soái Lãng loạng choạng, rối rít nói: "Chậm thôi, chậm thôi, làm gì có sói đuổi.”
“Không có sói đuổi nhưng em thấy ông già đó ghê ghê thế nào.” Trâu Hiểu Lộ hưng phấn tới lưỡi líu lại.
“Đó là ông già bất đắc chí, có gì mà sợ?”
“Em cứ thấy trên người ông ấy có quỷ khí.”
“Mắt em làm sao thế, đó gọi là khí độ, một lời hứa nặng tựa cửu đỉnh, người có thể khiến Đoan Mộc Giới Bình tin tưởng tuyệt đối chắc là kỳ nhân.” Soái Lãng khẳng định
“Có kỳ tới mấy cũng không kỳ bằng anh, chỗ thế này mà anh cũng tìm ra được ... Đi mau.” Trâu Hiểu Lộ như chẳng nghe vào tai, vừa kéo vừa đẩy.
Cuối cùng hai người đi như chạy, xuyên qua con ngõ hẹp, xuyên qua đường phố, tuyết rơi ào ạt phủ một lớp dày trên người. Trên đường phố đã không còn mấy bóng dáng người đi bộ nữa, hai người vẫn như trộm sợ người ta thấy, chạy tới xe liền chui tọt vào, Trâu Hiểu Lộ vẫn ôm chặt cái hộp gỗ, phần khích hét lên mấy tiếng, quay sang liên tục hôn như gà mổ thóc lên mặt Soái Lãng: “ Phát tài rồi, chúng ta phát tài rồi ... Anh thật đẹp trai đấy bảo bối ... Trừ anh ra trên đời này chẳng còn ai có thể đoán ra được ... Bảo bối, anh là thiên tài, yêu anh chết mất.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT