“Thôi đi, còn chưa biết thật giả mà.” Trâu Hiểu Lộ nói cùng với một nụ cười, rồi lập tức lại biến sắc mặt mắng: "Anh sớm giải được câu đố rồi còn giả thần giả quỷ, ngày ngày làm tôi theo anh lang thang là sao?”
“Cô không hiểu rồi, không quấy đục nước lên, một đống cái đuôi bám theo sau lưng, tôi nào dám tới. Với lại cũng cần thời gian chứ, 50 năm qua rồi, người này nếu còn cũng gần 70 rồi, tìm rất lâu mới tìm ra cái ngõ này, nói ra cũng bực, trước kia tôi ở trong ngõ Quang Minh Đại Đông Quan, cách chưa tới 10 km, còn tới nơi này dán quảng cáo ...”
Soái Lãng than thở, đây gọi là đi mòn gót sắt vô tích sự, có được lại chẳng tốn công, nơi ở của Vương Phất 50 năm không thay đổi. Đây là cái tên bình thường lại không bình thường, ở Trung Châu có 10 người trùng tên, trong đó vì nhân tố tuổi tác còn lại ba người, tra một phát là ra.
Tra thế nào thì Soái Lãng giữ kín như bưng, có điều nhìn Trâu Hiểu Lộ ở bên hớn ha hớn hở, từ buồn chuyển sang vui, lại chuyển đề tài: "Này đừng để ý nhé, vừa rồi tôi hỏi cô có thích tôi hay không là có nguyên nhân đấy.”
“Nguyên nhân gì?” Trâu Hiểu Lộ cố ý làm ra vẻ khinh bỉ.
“Ý của tôi là, nếu như cô thích tôi, vậy sẽ không phải thất vọng, ít nhất là còn có người mà; nhưng nếu cô thuần túy chỉ vì số tài sản kia, rất có khả năng sẽ thất vọng, vì chỉ có người mà chưa chắc có tài sản.”
“Chẳng lẽ anh không hề muốn số tài sản khả năng tồn tại đó, đừng vờ vịt nữa, anh mà là người thanh cao à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT