A, đây đúng là một vấn đề mà Trâu Hiểu Lộ chưa nghĩ tới, đúng rồi, đến cả đám ông chủ lớn còn chẳng kiềm lòng được, Đoan Mộc Giới Bình phải giao cho người hắn tin tưởng cỡ nào chứ?
“Có thể gửi gắm số cố vật giá trị không đong đếm được đó thì không phải là người bình thường, ai nhìn thấy chẳng thèm khát chứ? Đoan Mộc Giới Bình lại còn là kẻ đa nghi, đám vệ sĩ thủ hạ đi theo ai biết thân phận của hắn đâu, vậy đây ít nhất phải là đồng bọn của hắn, hắn có tên đồng bọn lợi hại chưa lộ diện ở Trung Châu ...” Soái Lãng khẳng định chắc nịch.
Thế nhưng Trâu Hiểu Lộ mặt hoa tái mét, sở dĩ bao nhiêu người dám nối nhau đổ xô đi tìm di sản của Đoan Mộc Giới Bình vì hắn chết rồi, nhưng nếu còn đồng bọn của hắn giấu mặt ngoài kia, vậy thì thì nguy hiểm lắm chứ không phải chuyện giỡn chơi đâu, bất giác nắm lấy tay Soái Lãng.
Soái Lãng vỗ vỗ tay cô an ủi: "Có anh đây, đừng sợ.”
“Xì ...” Trâu Hiểu Lộ lập tức buông tay xì khinh bỉ, lập tức lại bị câu đó mới thu hút, nghĩ tới điểm mấu chốt: "Tên đồng bọn này chết rồi thì sao? Đoan Mộc Giới Bình có thói quen mượn đao giết người, dùng xong là bỏ mà ... Đúng, tôi nghĩ tới một người có khả năng nhất, ông già Vương Tu Nhượng, không phải bỗng nhiên bị giết à? Nói không chừng đó là Giang Thành Từ, làm xong liền bị giết.”
“Không đúng, thời gian Vương Tu Nhượng bị giết là tháng 10, khi đó cạm bẫy ở nghĩa trang đã nằm yên đó mấy tháng rồi. Hắn giết Vương Tu Nhượng vì nguyên nhân khác, với lại tôi biết ông già đó, tham tiền lắm, ngay cả tiền người chết còn tham, sao Đoan Mộc Giới Bình có thể chọn ông ta, có người khác.”
“Ai mới được chứ, đâu thể ngồi bỗng dưng tưởng tượng ra, phải có bằng chứng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play