Hai người nói chuyện vô cùng hợp khẩu vị, lại chả, dù gì một bên đang bán hàng giả còn một bên từng kinh doanh hàng giả mà ra, lòng vả như lòng sung cả thôi, nói câu nào là trúng ý câu đó.
Nhưng Soái Lãng vừa đi còn vừa nhìn ngó đánh giá hoàn cảnh xung quanh, nhà xưởng sáu cái cửa bằng sắt, có vài cánh cửa hàn chết, chỉ cần công nhân đi vào là khóa ngay. Trong sân có camera giám sát, ít nhất có chừng 10 bảo an, nếu có kẻ đuổi tới, Soái Lãng có thể thừa lúc hỗn loạn mà chạy, huống hồ, phá hỏng chuyện làm ăn của đám người này, không biết hậu quả ra sao?
Đang bốc phét, bộ đàm trong túi trước ngực của Miêu Tiểu Kính có người hô: "Anh Miêu, có người leo tường vào, đang cậy cửa nhà máy của chúng ta."
Soái Lãng rùng mình, bọn khốn đó tới tìm mình thật rồi, Miêu Tiểu Kính nhìn Soái Lãng, vừa phát hiện ánh mắt hắn có ý bất thiện, không để đối phương hành động gì, Soái Lãng ra tay trước: "Anh Miêu, ý gì thế, tôi vừa mới tới liền xảy ra chuyện này, định ăn bẩn tiền của tôi à ... Anh muốn tiền thì nói đi, tôi đưa anh đấy.”
Nói xong cởi ba lô tiền xuống ném trước mặt.
“Ấy ấy ấy ... Không, chúng tôi là thương nhân đâu phải cướp, chữ tín mà không tốt làm sao mà làm ăn tới giờ?” Miêu Tiểu Kính vội giải thích, hắn còn chưa biết chuyện gì.
Soái Lãng làm sao để hắn có thời gian suy nghĩ: "Thế thì chỗ anh không an toàn à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play