Đám người Trịnh Quan Quần chắc mẩm là tên bán bản đồ đó thấy cảnh phục nên biết sợ chạy rồi, ai ngờ hắn chạy không xa đã dừng xe, sau đó lại thấy hắn nhảy xuống cầm tờ giấy vẫy vẫy, do quá xa không nghe thấy, nhưng chắc chắn mấy câu: Mua đi, mua đi, 50 đồng một tấm ...
“Đám người này, thật, thật, thật ....” Trịnh Quan Quần nói liền ba chữ thật mà không biết dùng từ gì hình dung, cuối cùng thở hắt một hơi bất lực.
Xung quanh vẫn đang bàn tán tích cực về chuyện này, không ít khuôn mặt bừng bừng hưng phấn, kỳ thực chỉ cần chút tỉnh táo sẽ nhìn ra, tất cả đi tìm bảo bối, nhưng kẻ duy nhất phát tài chỉ có tên bán bản đồ thôi.
Nhưng nhìn ra thì sao nào? Ai ngăn được mê tín và khao khát phát tài của người khác, Trịnh Quan Quần thu ánh mắt lại hỏi Tục Binh: "Thế đã tìm ra hai công nhân cướp đồ cổ bỏ chạy chưa?”
“Thân phận xác định rồi, nguyên quán Trú Mã Điếm, chúng tôi chạy về quê họ một chuyến, nhưng không tìm thấy người, đã đánh tiếng với công an đương địa, có tin tức sẽ bảo cho chúng ta.” Tục Binh cũng vừa ở Trú Mã Điếm lên nghe tin tiện thể ghé qua nghĩa trang chưa kịp về báo cáo.
“Tranh thủ lên, Tiểu Chung, gọi điện cho đồn công an quản cái khu này, để bọn họ ra mặt giải quyết, thế này còn ra thể thống gì nữa.”
Trịnh Quan Quần an bài, sau đó bực tức quay về cổng nghĩa trang chuẩn bị lên xe thì két một cái, có chiếc xe hàng tới nơi, lại là một tên sứt môi lồi rốn giơ tay hô: “Bản đồ kho báu, bản đồ kho báu, giá không đắt, có thể tìm ra bảo bối, đổi nhà đổi xe, không khổ không cực.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play