Có lẽ là vật cùng ắt phản, Lão Từ chắc là giận quá nỗi, cho nên vượt ngưỡng lại thành bình thản rồi, ưu nhã lau miệng, đứng dậy nói: “Tôi no rồi, mọi người thong thả dùng bữa, thong thả nghiên cứu, sáng mai nói với tôi là được.”
Đi rồi, cả hai đi cùng một lúc, La Thiếu Cương rất có thiện cảm với Trâu Hiểu Lộ, quay sang mắng Đại Ngưu: “Đại Ngưu, văn hóa mày không cao đó là vấn đề giáo dục của Trung Quốc, nhưng mày còn đem ra khoe khoang là vấn đề nhân phẩm cá nhân. Mày xem mỹ nữ tức giận bỏ đi rồi.”
Đại Ngưu thấy mình ăn ngay nói thật, ghét nhất loại Hán gian như La Thiếu Cương, gắp miếng thịt ném vào mồm: “Bớt phun rắm đi, trước kia mày thấy lợi quên nghĩa, bây giờ thấy gái quên nghĩa ... Mày giỏi à, giỏi thì tìm ra tao xem.”
La Thiếu Cương bị vạch lại chuyện xấu trước kia, không nói được gì, Lão Bì vội nhảy vào can ngăn, can thế nào mà lại thành chửi nhau rồi, om xòm cả phòng ... Mỗi Soái Lãng là tự rót tự uống, ung dung nhàn nhã, chẳng hề có chút vẻ bất đắc dĩ nào, mà vui lắm, kiểu gian kế thành công ấy ...
Bóng đêm lặng lão bao phủ sơn trang Tung Dương cách quốc lộ 20 không xa, do vẫn đang là kỳ nghỉ năm mới, người vào ở không nhiều, trời vừa tối thì đã yên tĩnh hẳn, xe cộ qua lại cũng vắng bóng, mới 21 giờ thôi mà bốn bề yên ắng, gần như chỉ còn tiếng gió thổi ù ù.
Trâu Hiểu Lộ một mình lên sân thượng tầng sáu, không thấy bóng dáng Soái Lãng, cô dừng lại một chút rồi tiếp tục đi lên.
Tổng giám đốc Từ bị đám lưu manh kia chọc giận đi ngủ sớm rồi, chỉ còn lại mấy tên tinh lực quá dư thừa kia thuê phòng chơi cờ để đánh mạt chược, khi Trâu Hiểu Lộ tìm tới phòng chơi cờ mới biết Soái Lãng ở trên sân thượng, có lẽ chỉ vì quá buồn chán, ma xui quỷ khiến Trâu Hiểu Lộ cũng lên sân thượng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT